» Chương 1139: Trung châu thiên tài
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
“Em gái ngươi?” Lữ Thiếu Khanh càng thêm nghi hoặc, “Ngươi cái tên ngốc nghếch này mà cũng có muội muội sao? Chẳng lẽ lại cũng ngu ngốc giống ngươi?”
Giản Bắc ngẩng đầu lên, càng lộ vẻ kiêu ngạo, hệt như lúc trước Mị Phi nhắc tới Mị Càn vậy. Hắn đắc ý nói: “Muội muội ta là Giản Nam, là thiên tài, tuyệt đối là thiên tài!”
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy rất hứng thú, tò mò hỏi: “Lợi hại đến mức nào? Nhìn bộ dạng ngươi, dường như rất đáng gờm đấy.”
“Đó là đương nhiên rồi,” Giản Bắc lắc lắc đầu, “Muội muội ta năm ba mươi tuổi đã bước vào Nguyên Anh cảnh giới, nhanh hơn Mị Càn mấy tháng liền. Hiện tại, nàng đã là Nguyên Anh chín tầng, cũng là một trong số ít những người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Trung Châu.”
Lữ Thiếu Khanh sờ cằm, hỏi tiếp: “Theo lời ngươi nói, các gia tộc khác cũng có những đệ tử trẻ tuổi tương tự như vậy sao? Ngươi có thể kể cho ta nghe một chút không?”
Giản Bắc nghi hoặc: “Đại ca, ngươi không phải người Trung Châu ư?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thành thật nói dối: “Chúng ta từ phương Bắc đến, vừa đặt chân tới đây không lâu, lại vô tình lạc vào Dị Ngữ rừng rậm này. Người phương xa đến thành, nhiều chuyện đều không hiểu, còn mong Giản Bắc huynh đừng cười.”
Phía bắc Trung Châu là Yến Châu và Võ Châu. Giản Bắc không có quá nhiều nghi hoặc về điều này, bởi lẽ người từ các châu khác không rõ chuyện Trung Châu cũng là lẽ thường. Về cái cớ vô tình lạc vào Dị Ngữ rừng rậm nằm ở phía tây nam Trung Châu, Giản Bắc cũng nghe ra đó là lời nói dối. Giản Bắc không truy hỏi đến cùng, bởi giao tình của họ vẫn chưa đến mức đó.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi giới thiệu cho Lữ Thiếu Khanh các đệ tử trẻ tuổi của những thế lực lớn ở Trung Châu.
“Hiện tại ở Trung Châu này, người được ca tụng cao nhất, có nhân khí vượng nhất không thể nghi ngờ là Mị Càn của Mị gia, được mệnh danh là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ Trung Châu…”
Nói tới Mị Càn, trên mặt Giản Bắc rõ ràng lộ ra vẻ không phục. “Ai ai cũng nói Mị Càn lợi hại nhất, nhưng trong mắt ta thì muội muội ta vẫn lợi hại hơn nhiều.” Cứ nhắc tới muội muội, Giản Bắc lại lộ ra vẻ kiêu ngạo tự hào. “Bất quá vì muội muội ta vốn khiêm tốn, lười tranh hư danh, nếu không nào đến lượt Mị Càn ở đó mà phách lối.”
Đang nói về muội muội, Giản Bắc thao thao bất tuyệt: “Muội muội ta rất xinh đẹp, đứng đầu bảng phong hoa đó. Mà lại, không chỉ xinh đẹp, thực lực còn rất mạnh nữa.”
“Cha ta vẫn luôn nói, nếu muội muội ta là thân nam nhi thì tốt hơn, còn thường xuyên vì chuyện này mà đánh ta.”
“Bất quá gần đây muội muội ta gặp phải chuyện phiền lòng, nàng muốn xung kích Hóa Thần cảnh giới, nhưng dường như không mấy thuận lợi.”
“Ai, giá như ta có thể giúp được một tay thì tốt biết mấy.”
Từ lời nói của Giản Bắc, có thể nghe ra sự quan tâm của hắn dành cho muội muội. Giản Bắc khẽ lắc đầu, đồng thời ánh mắt lặng lẽ rơi trên người Kế Ngôn, nhưng thoáng nhìn qua liền vội vàng thu lại, sợ bị phát hiện.
Lữ Thiếu Khanh giật mình, nhìn ánh mắt Giản Bắc trở nên ý vị thâm trường. Thằng nhóc này đang có ý đồ gì đây?
Dừng một lát, Giản Bắc hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Đại ca, các ngươi còn trẻ như vậy mà thực lực đã mạnh đến thế, chắc chắn là sư xuất danh môn rồi!”
“Tiểu môn phái thôi, không đáng nhắc tới.” Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, “Môn phái ta nghèo rớt mồng tơi, một năm không có nổi mấy viên linh thạch để dùng.”
Lời này Giản Bắc tuyệt đối không tin. Có được những đệ tử như Lữ Thiếu Khanh, chắc chắn phải là đại môn phái, kém nhất thì sư phụ cũng là tuyệt thế cao nhân. Môn phái nghèo ư? Không đời nào có chuyện đó!
Sau khi hỏi mấy câu, Giản Bắc trong lòng dường như có ý nghĩ khác, nhưng không nói ra mà tiếp tục kể về các đệ tử của những thế lực khác.
“Cảnh gia mạnh nhất không phải dòng chính, mà là một tộc nhân chi thứ tên Cảnh Đức, Nguyên Anh tám tầng cảnh giới…”
“Công Tôn gia mạnh nhất là Công Tôn Liệt, Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng cụ thể là cảnh giới mấy tầng thì không ai rõ.”
“Còn có một gia tộc nữa là Ngao gia. Tộc nhân dòng chính Ngao gia đều là những kẻ chẳng ra gì, mạnh nhất cũng chỉ là Ngao Đức, nhưng thực lực của hắn cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, sáu tầng cảnh giới.”
Nói tới Ngao gia, trong giọng Giản Bắc tràn ngập vẻ hả hê, rất vui vẻ: “Ngao gia làm việc bá đạo, xem như đã gặp báo ứng rồi.”
“Bất quá gần đây bọn hắn chuẩn bị thông gia với người khác, định dồn tinh lực vào đời sau, ý đồ bồi dưỡng được thế hệ hậu bối càng cường đại hơn.”
Tiêu Y nghe vậy, lộ ra vẻ chán ghét: “Vẫn còn là nam nhân sao?”
Giản Bắc trăm phần trăm tán đồng: “Không sai, không phải nam nhân!”
Tiêu Y nhân tiện khinh bỉ: “Ngươi cũng không phải!” Nàng không có ấn tượng tốt đẹp gì về “năm nhà ba phái” này.
Giản Bắc lập tức im bặt. Tiểu nha đầu này có vẻ như có ý kiến rất lớn với hắn.
“Sau đó chính là ba phái, người mạnh nhất của họ đều là Đại sư huynh…”
Trên đường đi, Lữ Thiếu Khanh cùng Giản Bắc trò chuyện, dần dần hiểu rõ tình hình Trung Châu nơi đây. Có Giản Bắc quen thuộc đường đi, việc ra khỏi Dị Ngữ rừng rậm trở nên rất dễ dàng.
Theo thời gian trôi đi, số người gặp trên đường cũng dần nhiều. Cũng có những người quen cũ, trên đường đi, không ít người sau khi nhận ra Giản Bắc đều nhao nhao tiến lên chào hỏi, từ đó có thể thấy được thân phận và địa vị của Giản Bắc.
Ước chừng hơn một tháng sau, phi thuyền bay ra khỏi Dị Ngữ rừng rậm. Ra tới bên ngoài, Giản Bắc hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Đại ca, sắp tới ngươi có tính toán gì không?”
Bên Lữ Thiếu Khanh đang xem Thiên Cơ bài, đọc những thông tin trên đó. Nghe Giản Bắc nói, hắn thu Thiên Cơ bài lại, thở dài: “Cũng chưa rõ nữa, đến lúc đó sẽ tới Trung Châu học viện xem thử.”
Lữ Thiếu Khanh không có ý định đi Trung Châu học viện, bất quá Kế Ngôn và Tiêu Y thì muốn đi. Mắt Giản Bắc sáng lên: “Trung Châu học viện còn nửa năm nữa mới chiêu sinh, trong khoảng thời gian này, hay là đại ca đến Giản gia ta ở lại thì sao? Để ta có thể tiếp đãi đại ca thật chu đáo, báo đáp ân cứu mạng của đại ca.”
Lữ Thiếu Khanh cảnh giác nhìn Giản Bắc: “Ngươi nhiệt tình như vậy, có phải đang có ý đồ xấu gì không?”
Giản Bắc vội vàng xua tay phủ nhận: “Đại ca nói đùa rồi, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm sao dám gây bất lợi cho đại ca chứ?”
Hải lão đứng bên cạnh sốt ruột vò đầu, mấy lần muốn mở miệng ngăn cản. Người lai lịch không rõ đã tránh không kịp, vậy mà ngươi còn muốn mang về nhà ư?
“Thế thì ngại quá, ta sợ làm phiền ngươi.”
Giản Bắc cười ha hả một tiếng: “Không sao cả, có thể thêm phiền phức gì cho ta chứ? Đại ca ngươi đến chỗ ta, ta cầu còn không được ấy chứ. Cứ vậy quyết định nhé, đến Giản gia ta ở lại…”
Cứ như vậy, Giản Bắc điều khiển phi thuyền, cùng Lữ Thiếu Khanh và những người khác liên tục lên đường, bay về Giản gia thành.