» Chương 1148: Gặp được người quen

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025

Ăn uống trong lúc nói chuyện ư? Có gì để nói? Chẳng lẽ lại nói ta coi tiền như rác à?

Giản Bắc chỉ ăn vài miếng qua loa rồi dừng. Tiểu Bạch bên cạnh nhìn chằm chằm, không nói hai lời liền bưng cả bàn lẫn đĩa đi. Là tu sĩ, dục vọng ăn uống của hắn vốn không mạnh.

Giản Nam thì hoàn toàn không động đũa.

“Đại ca, ngươi bảo ta trò chuyện gì đây?”

“Hay là tâm sự làm sao để muội muội ta đột phá cảnh giới?”

Giản Bắc nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, không thể hiểu nổi cách Lữ Thiếu Khanh làm việc. Hắn ta thuần túy là đến dùng bữa thì có!

“Không vội!” Lữ Thiếu Khanh cũng ăn một ít, sau đó vẫn đưa một đĩa linh đậu sang cho Giản Nam.

Trong mắt Giản Nam ánh lên một tia nhu hòa. Gã này xem ra cũng có chút phong độ thân sĩ, nhưng không nhiều lắm. Ai lại đi đưa linh đậu cho con gái nhà người ta cơ chứ? Giản Nam khẽ lắc đầu, dù đang cải trang nhưng vẫn toát lên vẻ phong tình vạn phần, vô cùng mê người, giọng nói dịu dàng: “Ta không ăn.”

“Ai bảo ngươi ăn?” Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, chút nhu hòa trong lòng Giản Nam đã tan biến như khói mây.

“Giúp ta bóc vỏ, ta ăn!”

Giản Nam suýt chút nữa hất cả bàn đứng dậy, đập nát đĩa. Hắn coi ta là gì chứ? Kẻ hầu người hạ, hay là nô lệ của hắn? Vừa rồi còn tưởng ngươi là một nam nhân tử tế, không ngờ lại là đồ tiện nhân!

“Ai ai, chính ngươi nói đó nhé, đừng quên lời mình nói!”

Giản Nam nghe vậy, khí thế chững lại, cuối cùng đành nghiến răng, bất đắc dĩ bắt đầu bóc vỏ linh đậu.

Lữ Thiếu Khanh vẫn không ngừng trêu chọc: “Nhẹ tay một chút thì chết ai? Ngươi xem, bóp nát hết cả rồi, lãng phí đáng xấu hổ!”

Lửa giận trong lòng Giản Nam lúc này sôi sục ngập tràn!

“Rắc!”

Một hạt linh đậu bị nàng bóp nát bươm.

“Linh đậu của ta! Làm ơn nhẹ tay một chút…” Lữ Thiếu Khanh vẫn không ngừng la lối.

Giản Bắc bên cạnh đã bó tay chịu trận. Nhìn muội muội mình tức giận đến mức lửa giận hiện rõ trên mặt, Giản Bắc cảm thấy mình đang nằm mơ. Muội muội của hắn có thân phận thế nào chứ? Từ trước đến nay chỉ có người phục thị nàng, chứ nào có chuyện nàng đi phục thị người khác. Thế mà giờ đây, thấy muội muội mình đè nén lửa giận, đang bóc linh đậu cho Lữ Thiếu Khanh.

“Đại ca, ngươi làm thế này thật sự ổn sao?” Giản Bắc không nhịn được lên tiếng, đoán mò: “Chẳng lẽ đây chính là rèn luyện?”

“Không phải, chỉ đơn thuần là bóc linh đậu thôi mà, đừng nghĩ nhiều.”

“Cái này mà gọi là hợp lý ư?” Giản Nam trong giọng nói mang theo lửa giận nồng đậm, lại lần nữa bóp nát mấy hạt linh đậu.

“Hợp lý chứ!” Lữ Thiếu Khanh lý lẽ đầy đủ: “Ca ngươi gọi ta là đại ca, vậy ta cũng coi như ca ngươi rồi. Bóc chút linh đậu cho ca ca mình, hợp lý vô cùng.”

“Cứ tiếp tục bóc đi, cẩn thận một chút, đừng lãng phí.” Lữ Thiếu Khanh lần nữa dặn dò, rồi quay sang hỏi Giản Bắc: “Bắc huynh, nói ta nghe xem, ngươi và người Ngao gia sao lại không hợp nhau?”

Giản Bắc nghe vậy, bĩu môi, chẳng mấy hứng thú: “Đâu có gì không hợp nhau đâu, chỉ là ta thấy cách làm việc của bọn họ chướng mắt thôi.”

“Kẻ thực lực yếu kém mà không chăm chú tu luyện thì thôi đi, đằng này lại chỉ muốn dựa dẫm vào phụ nữ, ta từ tận đáy lòng khinh thường hắn.”

Giản Bắc nói không lớn tiếng, nhưng lời hắn nói lại rõ ràng truyền ra ngoài. Rất nhanh, có tiếng người xông vào: “Ta muốn xem thử rốt cuộc là kẻ nào dám nói xấu đại ca ta?”

Giọng điệu bá đạo, không hề nể nang lao thẳng tới. Một người đàn ông đầu trọc, vẻ ngoài có phần già dặn, dáng người hơi thấp, khoảng chừng tuổi trung niên, dẫn theo hai người xông vào. Cả ba sắc mặt lạnh băng, khí thế hung hãn, dáng vẻ như đến để hỏi tội.

“Ồ?” Lữ Thiếu Khanh thấy ba người, lại ồ lên một tiếng. Hắn ta nhìn thấy cố nhân.

Thấy ba kẻ tiến vào, Giản Bắc ngạc nhiên kêu lên: “Ngao Thương?”

Kẻ đến chính là Ngao Thương, một trong các tộc nhân cốt cán của Ngao gia, đệ đệ của Ngao Đức, đi cùng hai huynh đệ nữa. Một là Ngao Tuyển, tộc nhân chi thứ, và đệ đệ hắn ta là Ngao Lương — kẻ mà Lữ Thiếu Khanh từng “đả kích” khi xưa.

Trước kia, Ngao Lương cùng tộc nhân chi thứ của Giản gia từng đến Tề Châu. Hắn ta vốn cho rằng đó là một chuyện tốt, nhưng kết quả lại bị thiệt hại lớn ở Tề Châu, suýt nữa không đủ lộ phí để quay về. Kẻ khiến mình phải chịu thiệt thòi đó, Ngao Lương vẫn chưa quên. Hắn ta cũng luôn ấm ức đến nghẹn thở ở Trung Châu này, chờ đợi ngày báo thù. Thế nhưng, khi Học viện Trung Châu khai giảng, người từ Tề Châu đến rất nhiều, duy chỉ có kẻ mà Ngao Lương mong nhớ ngày đêm thì lại không có. Mấy năm trôi qua, Ngao Lương tự an ủi mình trong lòng rằng kẻ ức hiếp hắn ta chắc chắn đã chết rồi, nên mới không đến Trung Châu.

Lần này, hắn đi theo ca ca và Ngao Thương đến quán rượu của tộc để thư giãn. Thế nhưng, khi đang vui vẻ ăn uống, đột nhiên bên cạnh lại có kẻ nói xấu đại ca bọn họ. Ngay tại quán rượu của Ngao gia, lại dám nói xấu đại ca dòng chính của Ngao gia. Ngao gia vốn làm việc bá đạo, thân là đệ đệ ruột của Ngao Đức, Ngao Thương đương nhiên không thể chịu đựng được việc có kẻ nói xấu ca ca mình. Không nghe thấy thì thôi, chứ đã nghe thấy mà không ra mặt, thì còn gì là thể diện của Ngao gia nữa. Ngao Lương cũng đi theo, hắn cũng rất muốn xem thử kẻ nào lại có gan lớn đến thế. Dám nói xấu Ngao Đức.

Thực lực hắn không tính mạnh, đến giờ vẫn chưa bước vào Nguyên Anh cảnh, đi theo tới đơn thuần là để xem kịch vui. Thế nhưng, vừa đến đây, mắt hắn ta đã thấy ngay kẻ mà hắn mong nhớ ngày đêm, kẻ mà hắn nằm mơ cũng muốn thu thập.

“Là ngươi?” Ngao Lương lập tức nổi trận lôi đình, hận không thể lao tới thu thập Lữ Thiếu Khanh ngay lập tức.

“Lâu rồi không gặp, nhớ ngươi lắm đó!” Lữ Thiếu Khanh phất tay về phía Ngao Lương, cười tủm tỉm chào hỏi, trông cứ như gặp lại cố nhân.

“Ngươi quen biết hắn?” Ngao Thương nhíu mày, ánh mắt hung ác. Nếu là bằng hữu của Ngao Lương, vậy hắn sẽ thu thập cả Ngao Lương luôn. Không ai được phép nói xấu Ngao gia trước mặt hắn, càng không ai được phép nói xấu đại ca hắn.

Sau khi Ngao Lương kể lại ân oán giữa mình và Lữ Thiếu Khanh, ca ca của hắn ta là Ngao Tuyển lập tức nhìn Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt đầy sát ý. Ngao Thương lạnh lùng lướt mắt qua Lữ Thiếu Khanh, đầy vẻ khinh thường, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người Giản Bắc.

“Giản Bắc, ngươi đang tìm chuyện sao?”

Dù không sợ Ngao Thương, nhưng Giản Bắc không muốn gây sự. Hắn nói: “Ngươi lo xa rồi, ta chỉ đến đây ăn bữa cơm thôi, không có ý định kiếm chuyện.”

Giản Bắc nhượng bộ, hắn không muốn tự mình rước lấy phiền phức không đáng có. Thế nhưng Lữ Thiếu Khanh lại mở miệng, chỉ vào Giản Bắc nói: “Không sai, hắn chính là đến gây sự.”

“Hắn còn nói Ngao Đức các ngươi là phế vật, cả Ngao gia các ngươi đều là phế vật!”

“Lớn đến từng này rồi mà thực lực cũng chỉ có vậy, còn chẳng bằng con chó nhà hắn!”

Ta sát!

Giản Bắc bị đâm sau lưng, đầu đụng mạnh vào mặt bàn. Hắn ta đã nói những lời này lúc nào chứ?

Ngao Thương nghe vậy, giận dữ nói: “Giản Bắc, ngươi còn dám nói mình không có ý định gây sự ư?”

“Ta với ngươi chưa xong đâu!”

Giản Bắc còn chưa kịp giải thích, Lữ Thiếu Khanh đã lại mở miệng: “Ngươi cái tên yếu gà này làm gì mà la toáng lên thế? Ngay cả ca ngươi đến đây cũng không dám phách lối trước mặt Bắc huynh đâu.”

“Cảnh cáo ngươi, đừng làm phiền bọn ta ăn cơm!”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2597: Ta cùng ta sư huynh nói chuyện

Chương 2596: Từ Thiên môn mà đến một kiếm

Chương 2595: Đem miệng thu vừa thu lại a