» Chương 1153: Đây là ta chí thân sư muội, đến thêm chú
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
Ngao Đức đứng lên, phẫn nộ gầm thét, sát khí ngút trời: “Giản Nam, ngươi thật sự muốn cùng Ngao gia ta là địch?”
Giản Nam không thèm để ý Ngao Đức, quay người trở về chỗ cũ, ngồi xuống.
Ngao Đức lại cười lạnh trào phúng: “Đường đường tiểu thư Giản gia lại đi làm người hầu cho kẻ khác sao?”
Giản Nam nghe vậy, bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngao Đức: “Ngươi muốn chết?”
Thanh âm băng lãnh, tựa như một cao lãnh nữ thần, sát khí không hề kém cạnh Ngao Đức. Sau đó, nàng lại giận dữ nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh một cái.
“Ngươi để ý lời hắn nói làm gì? Ngồi xuống đi, linh đậu sắp nguội rồi.”
Giản Nam quay mặt đi, không nói gì, cũng không nghe. Việc nàng lột linh đậu ban đầu đã khiến nàng mất mặt, giờ lại bị kẻ khác chỉ thẳng ra, nói nàng như một người hầu, càng khiến nàng thêm nhục nhã. Nàng Giản Nam dù sao cũng là người được vinh dự có thể cùng Mị Càn tranh cao thấp một phen, mặt mũi vẫn cần giữ.
Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở Giản Nam: “Đừng quên lời cam đoan của chính ngươi. Ngươi cũng có thể đổi ý ngay bây giờ, nhưng đến lúc đó, ngươi sẽ thấy phụ thân ngươi thất vọng.”
Câu nói này, như một thanh đao đâm thẳng vào lòng nàng. Cuối cùng, nàng cắn răng, vẫn ngồi xuống, nhưng lột linh đậu thì có chết cũng không lột.
Lữ Thiếu Khanh gõ gõ bàn: “Bình tĩnh lại chút, ngươi để ý ánh mắt người khác làm gì? Hắn còn yếu ớt hơn cả ngươi, cứ coi như tiếng chó sủa lanh canh đi.”
Giản Nam khó chịu quay mặt đi chỗ khác.
Ngao Đức chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: “Họ Lữ, ngươi có dám đánh với ta một trận không?”
“Không muốn, ta sợ đánh chết ngươi.”
Trương Tòng Long cũng nổi giận đùng đùng khiêu chiến: “Lữ Thiếu Khanh, nếu là nam nhân thì đánh với ta một trận, ta sẽ cho ngươi biết tay ta.”
Lữ Thiếu Khanh liếc Trương Tòng Long một cái: “Nha, nghe giọng điệu của ngươi, ngươi hình như đã trở nên lợi hại hơn nhiều.”
Trương Tòng Long không che giấu khí tức bản thân, Lữ Thiếu Khanh có thể dễ dàng cảm nhận được cảnh giới thực lực của hắn. Có thực lực khoảng cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ tầng bốn. Năm năm thời gian, từ Kết Đan hậu kỳ cảnh giới tầng chín đột phá đến cảnh giới này, cũng được xem là tương đối nhanh chóng. Bởi vậy có thể thấy được sự cường hãn của Trung Châu học viện.
Trương Tòng Long cười lạnh ha ha, thần sắc lộ rõ tự tin: “Ngươi và Kế Ngôn không biết trốn đến đâu, lại xem thường Trung Châu học viện, thật không biết các ngươi đã bỏ lỡ những gì. Nhưng không sao, ta sẽ để ngươi biết ngươi đã bỏ lỡ những gì.”
“Keng!” một tiếng, hắn kiếm chỉ thẳng vào Lữ Thiếu Khanh, hét lớn: “Có dám đánh với ta một trận không?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, hắn hỏi Ngao Đức: “Ngươi tính để hắn đánh với ta sao?”
Ngao Đức nhìn về phía Trương Tòng Long.
Trương Tòng Long nói với Ngao Đức: “Đức công tử, ta có lòng tin có thể đánh bại hắn. Cứ yên tâm giao cho ta.”
Để Ngao Đức có thêm lòng tin, hắn nhấn mạnh về thực lực của Lữ Thiếu Khanh năm năm về trước: “Năm năm về trước, thực lực của hắn mạnh nhất cũng chẳng qua là Kết Đan hậu kỳ cảnh giới tầng chín, thậm chí còn không bằng. Hắn không gia nhập Trung Châu học viện, năm năm thời gian, ha ha…”
Tiếng cười lạnh ấy, không cần nói cũng đủ hiểu. Năm năm thời gian, Trương Tòng Long tiến bộ thần tốc. Đặt ở Quy Nguyên các thì đây là điều tuyệt đối không dám tưởng tượng nổi. Thực lực tăng lên khiến Trương Tòng Long có sự tự tin bá đạo. Ánh mắt hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh cũng như nhìn một thằng hề vậy.
Trong mắt hắn, Trung Châu học viện là tốt nhất, ở đây hắn đã nhận được sự dạy bảo và bồi dưỡng tỉ mỉ. Trên thế giới không có nơi nào thứ hai có thể sánh vai Trung Châu học viện, cho dù là năm nhà ba phái độc lập một nhà cũng không thể sánh bằng. Cho nên, vô luận là Lữ Thiếu Khanh, hay là Kế Ngôn, thực lực tuyệt đối sẽ không tăng lên quá nhanh, không thể nào vượt qua hắn được.
Ngao Đức nghe xong, cũng yên tâm. Năm năm, không có tài nguyên của Trung Châu học viện, người bình thường ngay cả đột phá một tầng cảnh giới cũng làm không được.
Ngao Đức cười ha ha: “Không sai, ta sẽ không bắt nạt ngươi, ngươi chỉ cần đánh thắng hắn, tám trăm vạn linh thạch ta sẽ dâng lên bằng hai tay. Nếu như ngươi thua…”
Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt nói: “Ta thua, họ ta sẽ viết ngược.”
“Vô sỉ!” Đám người nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm hô.
Ngao Đức nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi nếu thua cuộc…” Dừng lại một chút, hắn chỉ vào Tiêu Y: “Ta muốn nàng!”
Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Y tràn đầy hận ý. So với Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y vừa rồi dùng miệng pháo khiến hắn tức đến thất điên bát đảo, khiến hắn hận Tiêu Y thấu xương. Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh hơi lóe lên, một tia sát ý chợt xẹt qua. Nhưng biểu cảm trên mặt hắn không hề có bất kỳ biến hóa nào, ngược lại lại cười càng thêm vui vẻ.
Mà Tiêu Y một ngụm nước phun hết ra ngoài, lần nữa vỗ bàn đứng dậy. “Đầu óc ngươi toàn là màu vàng hay sao? Nửa thân dưới của ngươi chạy lên đầu óc rồi sao? Còn muốn ta? Có tin ta gọi sư huynh ta đánh chết ngươi không?”
Tiêu Y cái khí đó chứ, lại muốn mình sao? Hắn coi mình là cái gì chứ? Một món vật phẩm sao? Muốn ta đến đó làm gì? Tiêu Y nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn.
Lữ Thiếu Khanh phất tay, ý bảo Tiêu Y ngồi xuống: “Chú ý giữ lễ phép, đừng để người ta chê cười.”
Lữ Thiếu Khanh quay sang nhìn về phía Ngao Đức, lắc đầu: “Đây thế nhưng là sư muội ruột của ta, từ khi nhập môn đã theo ta, tình như thủ túc, ta coi nàng như muội muội ruột mà đối đãi. Cho nên, số tiền đặt cược này có chút ít ỏi, phải thêm cược mới được.”
Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời khiến mặt Tiêu Y lập tức cứng đờ.
“Thế này đi, ta để sư muội ta đấu với hắn, nếu thua, cứ theo lời ngươi nói, ta sẽ buông tay, đồng thời còn giao sư muội ta cho ngươi xử trí. Nếu thắng, ngươi cũng phải làm con tin của ta, tiền chuộc là một ngàn vạn linh thạch.”
Ngao Đức lần nữa nhìn về phía Trương Tòng Long.
Trương Tòng Long gật đầu, biểu thị không có vấn đề, rồi truyền âm cho Ngao Đức rằng: “Chỉ là một tiểu nha đầu, không đáng lo.”
Ngao Đức nghe vậy, lập tức gật đầu: “Tốt, một lời đã định. Thề đi…”
Lữ Thiếu Khanh cùng Ngao Đức cùng nhau thề, định ra giao ước cá cược. Chỉ dăm ba câu, nhanh đến mức những người phe Lữ Thiếu Khanh chưa kịp phản ứng. Đến khi họ kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh và Ngao Đức đã lập lời thề.
Tiêu Y suýt nữa bật khóc. “Nhị sư huynh, ngươi, ta…” Tiêu Y cũng không biết nói gì. Để nàng đi đối phó Trương Tòng Long ư? Nàng không hoàn toàn tự tin và nắm chắc.
Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu nàng: “Ngươi nghĩ xem ngươi là đồ đệ của ai? Sư muội của ai? Những năm qua, chính ngươi tiến bộ bao nhiêu, trong lòng ngươi không có chút tự biết sao? Chỉ là Trương Tòng Long mà thôi, sợ gì chứ?”
Tiêu Y nghe vậy, trong lòng an tâm hơn chút, nhưng vẫn có chút lo lắng, dù sao cái danh hiệu “người thứ hai Tề Châu” của Trương Tòng Long đã vang dội vài chục năm, nàng cũng từ nhỏ đã nghe quen, trong lòng vẫn không đủ tự tin.
“Nếu như ta thua thì sao?”
“Thua?” Lữ Thiếu Khanh cười ha ha rút tay về: “Nếu thua, ta liền có thể vứt bỏ cái đuôi bám dai như ngươi…”