» Chương 1177: Lệnh bài đưa lên
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
“Ta giúp ngươi đến hỏi phụ thân. Nếu như phụ thân cho ngươi thệ ước lệnh bài, ta nguyện ý ngày sau dốc sức làm việc theo mọi mệnh lệnh của ngươi.”
“Nhưng nếu phụ thân ta không cho, ước định giữa chúng ta sẽ tự khắc vô hiệu.”
Giản Nam ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí kiên quyết, muốn mượn cơ hội này vứt bỏ Lữ Thiếu Khanh. Một khi đã lên thuyền giặc, chỉ có thể tự mình tìm cách xuống thuyền.
Giản Bắc giật mình nhìn tiểu muội mình, “Tiểu muội…”
“Tốt.” Lữ Thiếu Khanh không hề cự tuyệt, “Một ngàn vạn linh thạch sẽ không hoàn lại đâu.” Dù sao có muốn hoàn cũng không được, trong tay Lữ Thiếu Khanh lúc này cũng chỉ có…
“Ta dựa vào, đại ca, ngươi quả là gian xảo!” Giản Bắc la hét, “Ngươi ít nhất cũng phải hoàn lại một nửa chứ?”
“Gió quá lớn, ta nghe không rõ!” Lữ Thiếu Khanh móc móc lỗ tai, không thèm để ý Giản Bắc, quay sang Giản Nam nói, “Nàng phát lời thề đi.”
Giản Nam nhịn không được cười khẩy, “Ngươi thật sự cho rằng phụ thân ta sẽ đem thệ ước lệnh bài cho ngươi sao?”
Giản Bắc cũng lắc đầu, “Đây đâu phải là tự tin, đây là tự tin đến mù quáng!”
“Ngươi đừng bận tâm, cứ thề đi.”
Giản Nam rất thẳng thắn, trực tiếp phát lời thề.
“Tốt, ta chờ tin tức tốt từ nàng.” Lữ Thiếu Khanh ung dung rời đi, “Ta đưa khuê nữ của ta đi dạo phố…”
Giản Bắc nhìn theo Lữ Thiếu Khanh khuất dạng, gãi gãi đầu, rồi quay sang Giản Nam nói, “Tiểu muội, ngươi thật sự muốn hủy bỏ ước định sao? Một ngàn vạn linh thạch xem như lãng phí vô ích vậy.”
Giản Nam hừ một tiếng, có vài phần oán trách với Giản Bắc, “Đều tại ngươi, làm hại ta uổng phí thời gian đi theo hắn.”
Giản Bắc lại lắc đầu, đưa ra ý kiến của mình, “Ta cảm thấy hắn vẫn có chút bản lĩnh đấy chứ.”
“Không thấy hắn đã có được hai cái thệ ước lệnh bài rồi sao?”
Giản Nam trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói, “Kiểu cách của hắn chỉ tổ gây thêm thù chuốc oán mà thôi. Chân chính chọc giận năm nhà ba phái, dù có bao nhiêu thệ ước lệnh bài cũng không thể giữ được hắn. Huống hồ, hắn làm như vậy, đối với Giản gia chúng ta có lợi ích gì? Ngược lại sẽ khiến Giản gia chúng ta đắc tội những người khác.”
“Đi theo hắn, ta vĩnh viễn cũng không đột phá nổi Hóa Thần. Muốn đột phá Hóa Thần, ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Cách nhìn của Giản Bắc có chút không giống, hắn nói, “Tuy kẻ này gây thù chuốc oán, nhưng hắn rất thông minh, đã giới hạn sự việc trong phạm vi thế hệ trẻ, không liên lụy đến thế hệ trước.”
“Vô luận là Công Tôn Liệt hay Trâu Cương, hắn đều để bọn họ đem tin tức đưa trở về. Thế hệ trước cho dù tức giận cũng không thể ra mặt, nếu không sẽ trở thành trò cười thiên hạ. Cho nên, hắn vẫn là…”
Giản Nam cắt lời Giản Bắc, “Được rồi, dù hắn có thế nào đi nữa, ta cũng không muốn bị hắn sai bảo như nha hoàn. Càng không muốn…”
Nói đến đây, sắc mặt nàng đỏ lên mấy phần, trong lòng dâng lên vài phần tức giận. Lại có lời đồn đại nói nàng cùng Lữ Thiếu Khanh là một đôi, điều này không thể nhịn được.
Giản Bắc lại nói, “Vạn nhất cha thật cho thệ ước lệnh bài thì sao? Đến lúc đó ngươi thật thành thị nữ của hắn đấy.”
Giản Nam liếc nhìn người ca ca này, nở nụ cười rạng rỡ như một đóa hoa tươi, “Ngươi cảm thấy khả năng đó xảy ra sao?”
Giản Bắc nghe xong, cũng trầm mặc, quả thật khó có khả năng này. Cuối cùng hắn nói, “Để ta thay ngươi đi.”
“Không cần,” Giản Nam lại cự tuyệt, “Chính ta đi.”
Mặc dù Giản Nam muốn tự mình đi, nhưng Giản Bắc vẫn không yên lòng, đi theo bên cạnh Giản Nam. Hai người cùng nhau tới gặp phụ thân của họ.
Rất nhanh, hai người trở về nhà, đi tới trước mặt phụ thân.
“Phụ thân!”
Hai người hướng về một nam nhân trung niên tướng mạo uy nghiêm hành lễ.
Giản Văn Tài, Giản gia gia chủ, phụ thân của Giản Bắc và Giản Nam, có thực lực Hóa Thần trung kỳ tầng bốn cảnh giới.
Giản Văn Tài xụ mặt, khí thế uy nghiêm, đang nhìn nhi nữ, thần sắc bình tĩnh, không nhìn ra trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì.
“Có chuyện gì?”
Nhìn thấy bộ dạng này của phụ thân, Giản Bắc trong lòng trống ngực đập thình thịch, hít thở cũng nhẹ đi không ít. Trong lòng thầm nhủ phụ thân hôm nay có vẻ tâm tình không tốt, phải cẩn thận. Nghĩ tới đây, hắn dứt khoát không nói.
Giản Nam nhìn thấy bộ dạng này của phụ thân, trong lòng cũng không khỏi rụt rè. Nhưng đã đến đây rồi, nàng cũng chỉ có thể cứng rắn da mặt mở lời, “Phụ thân, vài ngày trước đại ca mang về ba vị khách nhân…”
Giản Văn Tài nhàn nhạt nói, “Ta có nghe nói rồi, đều là những cao thủ trẻ tuổi. Giao thiệp với loại cao thủ này không có chỗ xấu đối với các ngươi. Nên học hỏi từ bọn hắn, đặc biệt là vị Kế Ngôn công tử kia.”
Lời này nghe không có ý phản đối việc hai người họ tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh, trái lại còn có phần khích lệ.
Giản Nam trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiếp lời, “Mấy ngày nay ta cùng đại ca đi theo sư đệ của Kế Ngôn công tử, Lữ Thiếu Khanh…”
Sau đó, nàng đem ước định với Lữ Thiếu Khanh nói ra.
“Trong vòng một năm, đột phá Hóa Thần?”
Giản Văn Tài cũng là lần đầu tiên nghe được, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nhìn thẳng nữ nhi mình.
“Khả năng này sao? Ngươi đừng vì nóng vội mà làm lỡ chính mình.”
Giản Nam không dám đối mặt với ánh mắt của Giản Văn Tài, cúi đầu, “Con, con biết rồi.”
“Ngươi là thiên tài của Giản gia chúng ta, không thể nóng vội mà làm lỡ chính mình. Ngươi thất bại là việc nhỏ, nhưng Giản gia chúng ta không thể bị người đời chê cười.”
Giản Nam đầu cúi càng thấp, giọng nói run rẩy, “Rõ!”
Giản Bắc không đành lòng thấy tiểu muội như vậy, hắn nói, “Phụ thân, con cảm thấy kẻ đó vẫn có chút bản lĩnh.”
“Bản lĩnh?”
Sau đó, Giản Bắc đem tất cả chuyện xảy ra mấy ngày qua đều kể lại.
Mà khi Giản Văn Tài biết Lữ Thiếu Khanh trong tay có hai cái thệ ước lệnh bài, ánh mắt ông ta chợt lóe tinh quang, rồi trầm ngâm.
Thấy phụ thân trầm ngâm, Giản Bắc và Giản Nam nhất thời cũng không dám tùy tiện lên tiếng, bầu không khí trở nên có chút ngột ngạt.
Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, Giản Văn Tài mở miệng, “Lần này các ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
Giản Nam lộ vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn thành thật thuật lại yêu cầu của Lữ Thiếu Khanh.
Giản Văn Tài sau khi nghe xong, sắc mặt ông ta lộ ra vẻ cổ quái, “Hắn thế mà cũng muốn thệ ước lệnh bài của Giản gia ta?”
“Hắn có nói lý do không?”
Giản Nam lắc đầu, Giản Bắc thì nói, “Hắn nói phụ thân người là người tốt, phóng khoáng hiếu khách.”
Giản Văn Tài nghe vậy, cười ha hả, “Ha ha, hắn quả thật nói như vậy sao?”
Giản Bắc gật đầu, nhìn thoáng qua tiểu muội, nói, “Phụ thân, người không cần phải để ý đến hắn, kẻ đó rất đáng ghét, con sẽ trở về nói cho hắn biết người không đồng ý là được rồi.”
“Không đồng ý?” Giản Văn Tài lại cười ha hả, tiện tay một viên lệnh bài màu lam nhạt xuất hiện trong tay, ném cho Giản Nam, “Cầm lấy, nói cho hắn biết, thệ ước lệnh bài của Giản gia đã được dâng lên.”
“Bịch…” Giản Bắc theo bản năng quỳ sụp xuống.