» Chương 1190: Đến, cho bọn hắn hung một cái

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025

Giản Bắc vội vàng đứng dậy, nhảy phóc lên đầu tường. Hắn vịn trán, khẽ rên rỉ: “Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Đây là cách giải quyết thái độ sao? Chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa là gì?”

Lữ Thiếu Khanh, sau khi khiển trách đám đông một trận, liền lăng không ngồi xuống, gõ bàn. Sắc mặt băng lãnh của Giản Nam khẽ đổi. Nàng thầm nghĩ, lại làm những chuyện này trước mặt bao nhiêu người như vậy ư?

Lữ Thiếu Khanh tựa hồ nhìn thấu tâm tư nàng, nói: “Cũng không phải để ngươi bắt bọn chúng chạy trần truồng, ngươi sợ cái gì? Những kẻ trước mắt này, cứ coi như bọn chúng đã chết đi.”

Giản Bắc lần nữa nâng trán, đồng thời không khỏi hoài nghi, Lữ Thiếu Khanh có phải định một chưởng vỗ chết những tên này ngay tại chỗ không? Sao hắn cứ liên tục đổ thêm dầu vào lửa thế này?

Đám đông còn chưa kịp phẫn nộ với Lữ Thiếu Khanh, thì bọn chúng đã thấy Giản Nam ngoan ngoãn ngồi xuống, tự tay pha trà, lột linh đậu cho hắn. Cảnh tượng này lập tức khiến vô số “Trư ca” cuồng loạn.

“A a…!”
“Đáng chết, đáng chết, ta đã thấy cái gì thế này…!”
“Nói cho ta biết, đây không phải sự thật sao?”
“Bọn họ… bọn họ thật sự ở bên nhau ư?”
“Đáng chết, ta không thể chấp nhận được, ta không chịu nổi… a a…!”
“Nằm mơ! Tuyệt đối là nằm mơ! Đây không phải tình nhân trong mộng của ta…!”

Không ít người ôm đầu, gầm thét, như thể trời đất sụp đổ. Cảnh tượng này, đối với bọn chúng mà nói là một đòn chí mạng. Cứ như thể người mình yêu thích, lại ngay trước mặt mình ngả vào vòng tay kẻ khác, rồi còn buông một câu “ngươi là người tốt” vậy.

Giản Bắc thấy phản ứng của đám người bên dưới như vậy, một trái tim lập tức thắt lại, đồng thời toàn thân căng cứng, sẵn sàng ứng phó. Đám người bên dưới có thể ra tay bất cứ lúc nào. Vài trăm người cùng lúc xuất thủ, cho dù là Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng khó lòng chịu đựng. Đến lúc đó, chỉ cần có vài người tử thương, Giản gia cũng sẽ gặp rắc rối lớn.

“Đáng chết, ta muốn giết hắn!”
“Hắn dựa vào cái gì? Hắn đang khinh nhờn nữ thần của ta, ta muốn liều mạng với hắn!”
“Mọi người cùng nhau ra tay, giết hắn!”
“A a…!”

Bên dưới, có kẻ đang ngầm châm ngòi, khiến bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng. Ngay cả khi Giản Nam cũng đã nhận ra sự bất ổn, Lữ Thiếu Khanh vẫn nói với nàng: “Đi, cho bọn chúng một bài học!”

Giản Nam sạm mặt lại. “Ngươi coi ta là cái gì đây?” nàng nghĩ.

Giản Nam đứng dậy, hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ như luồng gió lạnh thổi qua, lập tức dập tắt khí diễm của đám đông. Bọn chúng ngẩn ngơ nhìn Giản Nam, phảng phất nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát.

“Nữ thần của chúng ta thật sự muốn theo kẻ khác sao?”
“Tiên nữ lại muốn rơi vào thế gian, chịu thế tục ô nhiễm ư?”
Không ít người ôm ngực, đau lòng đến không thể thở nổi.

Đúng lúc đám đông đang đau lòng không nói nên lời, Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, lần nữa quát vào mặt bọn chúng: “Các ngươi có thể nào không giống ta, đã trưởng thành hơn rồi?”

“Đã trưởng thành ư?”
Hắn ta còn dám phách lối đến vậy sao?
“Tên đáng chết, ra đây đánh với ta một trận!”

Lập tức có kẻ không nhịn được, nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy ra định động thủ với Lữ Thiếu Khanh. Giản Nam chỉ liếc mắt một cái, kẻ đó lập tức như gặp phải sét đánh, kêu lên một tiếng đau đớn, liên tiếp lùi lại mấy bước. Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt vô hồn. Thân thể bị thương, còn thua xa tổn thương về mặt tinh thần.

Có người thậm chí lớn tiếng hô hoán:
“Giản Nam tiểu thư, vì sao ngươi lại muốn đi theo bên cạnh hắn?”
“Hắn đã làm gì ngươi? Ngươi nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ đến giúp ngươi!”
“Đúng vậy, Giản Nam tiểu thư, dáng vẻ này của ngươi bị người ta nhìn vào sẽ cho là tự cam đọa lạc đấy!”

Sắc mặt Giản Nam lại khó coi thêm vài phần, nàng đỏ ửng mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nàng đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, nghe lời hắn sai bảo, làm việc hệt như một nha hoàn. Với thân phận của nàng mà nói, điều này quả thực rất mất mặt, bị người khác coi là tự cam đọa lạc.

“Tên đáng ghét!”

Đúng lúc Giản Nam đang xấu hổ, tiếng Lữ Thiếu Khanh truyền vào tai nàng: “Ngươi đang sợ cái gì?”

“Sợ hãi ư? Ta sợ hãi sao? Ta đây là xấu hổ và phẫn nộ!” Giản Nam bỗng quay đầu lườm Lữ Thiếu Khanh. “Tên gia hỏa này, thật quá đáng ghét!”

Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đứng dậy, tiến đến bên cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống đám người phía dưới. Hắn bình tĩnh nói: “Bọn chúng những tên này chẳng qua là tu sĩ phổ thông, thực lực và tư chất đều quá mức tầm thường. Đối với người ở cảnh giới như ngươi ta mà nói, bọn chúng chẳng khác gì phàm nhân. Hay nói cách khác, trước mặt ngươi, bọn chúng chính là lũ sâu kiến. Ngươi bận tâm cái nhìn của bọn chúng làm gì? Thân là tu sĩ, điều quan trọng nhất là sự tự do, tùy tâm tự tại. Nếu còn bận lòng ánh mắt của người khác, thì tu luyện làm gì? Chi bằng về nhà làm đại tiểu thư cho rồi!”

Nghe xong lời này, Giản Nam nhíu mày lại. Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng tựa hồ nắm bắt được điều gì đó, nhưng rồi lại thấy một mảnh sương mù dày đặc, chẳng nắm được gì, cũng chẳng nhìn rõ.

“Được rồi, các ngươi những tên này, về đi!” Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay. “Chuyện giữa ta và nàng không đến lượt các ngươi những tên này mà xía vào!”

“Cái gì?!”

Đám đông lại một lần nữa bắt đầu cuồng loạn, từng kẻ trợn mắt, trừng trừng, nộ khí lại một lần nữa dâng trào.
“Tiểu tử, ngươi có gan thì đừng trốn sau lưng đàn bà! Có giỏi thì đánh với ta một trận!”
“Không sai! Ta chấp ngươi một tay một chân, ngươi có dám không?”
“Tên hèn nhát, đừng để ta coi thường ngươi!”
“Ra đây! Quyết tử chiến…!”

Đám đông lại một lần nữa bắt đầu cuồng loạn, thấy có dấu hiệu mất kiểm soát, Giản Bắc định xông lên thì Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên lên tiếng. Tiếng nói không lớn, nhưng lại như vang vọng bên tai từng người.

“Các ngươi vì sao lại kích động đến vậy?”

“Vì sao lại kích động ư?”
“Chúng ta vì sao kích động đến vậy, trong lòng ngươi còn không có chút số nào sao?”
“Tên khốn, ta thấy ngươi là cố ý trêu đùa chúng ta!”
“Mọi người cùng hắn liều mạng!”
“Liều mạng! Cho dù phải bỏ cái mạng này, ta cũng muốn giải cứu Giản Nam tiểu thư!”

Thấy dấu hiệu cuồng loạn của đám đông vẫn tiếp diễn, Lữ Thiếu Khanh lại lên tiếng: “Ta và Nam tiểu nữu không hề có bất cứ quan hệ gì, các ngươi đang vội vàng cái gì chứ?”

“Không có quan hệ ư?”

Đám đông sững sờ, nhưng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh và Giản Nam đứng gần nhau đến thế, bọn chúng liền cho rằng Lữ Thiếu Khanh đang nói dối.
“Không có quan hệ, vậy sao ngươi còn đứng gần Giản Nam tiểu thư đến vậy?”
“Bây giờ mới muốn làm rõ sao? Muộn rồi!”
“Hôm nay ngươi nhất định phải trả giá đắt!”

Đám đông vẫn như cũ phẫn nộ. Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, tựa hồ bị ép bất đắc dĩ, đành nói: “Thôi được, ta sẽ nói cho các ngươi biết sự thật. Ta đã có đạo lữ tương lai rồi…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3199: Lửa nhỏ đem thăng cấp đại hỏa sơn

Chương 3198: Không giao tiền thuê nhà hết thảy xử lý

Chương 3197: Hảo huynh đệ, cố lên