» Chương 1192: Ta sư nương, tại Ngao gia a

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025

“Sư nương?”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người lập tức ngây dại.

Tiêu Y suýt chút nữa cắn đứt lưỡi mình. Ta có sư nương từ khi nào? Chẳng lẽ trong hai năm ta bị nhốt, Đại sư huynh và Nhị sư huynh đã lén lút trở về tham gia hôn lễ của sư phụ, rồi Nhị sư huynh vụng trộm đính hôn, sau đó mới đi cứu ta sao? Ta bị bỏ rơi rồi sao? Ta thành người ngoài ư?

Giản Bắc cũng vò đầu bứt tai, suýt chút nữa lại ngã nhào từ trên tường rào xuống. Sư nương của tên gia hỏa này ở đây sao? Giả dối ư? Hắn hỏi Tiêu Y: “Tiêu muội muội, sư nương của ngươi ở đây sao?”

Tiêu Y nghiêng đầu nhìn Giản Bắc. Giản Bắc sững sờ: “Ngươi, sao ngươi trông như muốn khóc vậy?”

Tiêu Y xoa xoa mặt Đại Bạch: “Ta cũng không biết ta có sư nương.”

“Bịch!”

Lần này Giản Bắc thực sự không đứng vững nổi, ngã nhào từ trên tường rào xuống. Đây là loại người gì vậy? Có thể bình thường một chút được không?

Mà ở phía xa, Tuyên Vân Tâm cùng những người đang nghe cũng trợn mắt hốc mồm. Mãi một lát sau, Tuyên Vân Tâm mới hỏi Phương Hiểu: “Thiều Thừa tiền bối có đạo lữ từ khi nào vậy?”

Phương Hiểu cũng với vẻ mặt mờ mịt, nàng lắc đầu. Thân là người Tề Châu, nàng cũng tỏ vẻ không rõ ràng: “Không biết, ta, ta chưa từng nghe nói.”

Thiều Thừa rất nổi tiếng ở Tề Châu, không chỉ vì hắn là Nguyên Anh trưởng lão của Lăng Tiêu phái, mà chủ yếu hơn là bởi vì hắn là sư phụ của Kế Ngôn. Hắn đã dạy dỗ nên một vị thiên tài kiếm đạo yêu nghiệt, áp đảo thế hệ trẻ Tề Châu. Tại Tề Châu, ngươi có lẽ sẽ không biết chưởng môn Lăng Tiêu phái tên là gì, nhưng tuyệt đối sẽ biết sư phụ Kế Ngôn tên là gì.

Đồng thời, Thiều Thừa có danh tiếng rất được ở Tề Châu, tính tình ôn hòa, làm người đôn hậu trung thực, là một người hiền lành được công nhận. Theo lẽ thường mà nói, nếu Thiều Thừa kết hôn, tất nhiên sẽ khiến người Tề Châu đều biết.

Nhưng Phương Hiểu, với tư cách gia chủ Phương gia, lại không hề nhận được nửa điểm tin tức nào. Nàng không kìm được suy đoán: “Chắc là mấy năm nay không gặp, Thiều Thừa tiền bối đã kết hôn ư?”

Nàng còn có một câu chưa nói ra: “Không phải nói Thiều Thừa tiền bối thích An Thiên Nhạn sao?”

Mà Ngao Đức và những người khác đang xem trò vui ở phía xa cũng sững sờ. Ngao Thương không kìm được hỏi Trương Tòng Long: “Này, hắn có sư nương sao?”

Trương Tòng Long trong lòng thầm bực bội, Ngao Thương không chút khách khí hay tôn kính với hắn, đơn giản là coi hắn như hạ nhân. Hắn hừ một tiếng: “Chưa từng nghe nói.” Sau đó, hắn khẳng định nói: “Không thể nào có.”

Bao Dịch nghe xong, cười càng lúc càng vui vẻ: “Rất tốt, cứ tiếp tục đi, để hắn tìm sư nương của hắn. Nếu không tìm thấy, chính là hắn đã lừa gạt tất cả chúng ta như những kẻ ngốc.”

Kết quả là, dưới sự cổ động ngấm ngầm từ trong bóng tối, đám người lại một lần nữa lớn tiếng hô hào, yêu cầu Lữ Thiếu Khanh gọi sư nương của hắn ra. “Sư nương à, nàng không ở đây mà.” Khi Lữ Thiếu Khanh nói vậy, đám đông nhao nhao xì xào, càng thêm tin rằng Lữ Thiếu Khanh đang khoác lác, nói dối, muốn cố ý đục nước béo cò để che giấu chuyện này.

Vào lúc mọi người đang định nói gì đó, Lữ Thiếu Khanh lại mở miệng trước một bước: “Được rồi, để các ngươi yên tâm, ta chỉ có thể ủy khuất chính mình, ta sẽ dẫn các ngươi đi tìm sư nương của ta, để sư nương của ta chứng minh cho ta.”

“Để sư nương của ta đích thân nói cho các ngươi biết, ta có đạo lữ tương lai, ta và Nam tiểu nương chỉ là bạn bè bình thường.”

“Như vậy được không?”

Đám người lập tức trầm mặc, ngay cả Ngao Đức, Bao Dịch và những người khác cũng không biết phải cổ động thế nào.

“Đi chứ!”

Rất nhanh có người hô to: “Ngươi bây giờ hãy dẫn đường!”

“Dẫn thì dẫn, chỉ sợ các ngươi không dám đến!”

Lữ Thiếu Khanh bước đi đầu tiên, như thể dạo chơi trên không, hướng về phía xa mà đi.

Nhìn Lữ Thiếu Khanh nói năng có sách mách có chứng, còn đích thân dẫn đường, Giản Bắc lần nữa hỏi Tiêu Y: “Tiêu muội muội, ngươi xác định, ngươi thật sự không biết mình có sư nương sao?”

Tiêu Y tiếp tục xoa xoa linh sủng trong tay, lần này đến phiên xoa mặt Tiểu Bạch. Đại Bạch đã chạy sang một bên trốn tránh, mặt nó đã bị xoa sưng lên.

Bên Ngao Đức, nhìn Lữ Thiếu Khanh dẫn đầu rời đi, Trương Tòng Long không kìm được nhắc nhở: “Coi chừng hắn muốn mượn cơ hội chạy.”

Lữ Thiếu Khanh giảo hoạt, Trương Tòng Long đã lĩnh giáo không ít. Trương Tòng Long biết, đối với một kẻ dám hô lên đầu hàng nhận thua ngay trong đại điển tông môn mà nói, thể diện cái gì căn bản không quan trọng. Mượn cơ hội bỏ chạy giữa đường tuyệt đối không có gì đáng ngạc nhiên.

Bao Dịch cười ha hả: “Yên tâm đi, nhiều người như vậy đi theo, hắn dám chạy, đời này đừng hòng ngẩng đầu lên.”

Ngao Đức lăng không bay lên, bá khí nói: “Đi thôi, chúng ta đi theo. Hắn dù muốn chạy trốn, cũng phải hỏi ta có đồng ý hay không đã.”

Lữ Thiếu Khanh dẫn đầu, Tiêu Y, Giản Nam, Giản Bắc mấy người vội vàng đi theo. Nhân vật chính đã dẫn đầu, những người khác lần lượt đuổi theo, cuối cùng cơ hồ là tất cả mọi người đều đi theo.

Đối với đám người mà nói, đến bước này, bọn hắn muốn xem Lữ Thiếu Khanh sẽ có kết cục như thế nào. Nếu không thì đó chỉ là một chuyện cười.

Người ta đều thích xem chuyện cười của người khác. Chỉ cần không phải trò cười xảy ra trên người mình, thì đó chính là niềm vui của bản thân.

Bao Dịch nhìn Lữ Thiếu Khanh đang đi không nhanh không chậm ở phía trước, cười lạnh liên tục: “Đến bước này, hắn đâm lao phải theo lao, xem hắn kết cục thế nào.”

Ngao Thương cười rất vui vẻ, thể xác tinh thần sảng khoái, cảm thấy thế giới này thật mỹ lệ. Hắn ha ha nói: “Trong cục diện như vậy, trừ bị đánh chết ra, hắn không còn cách nào khác.”

“Đến lúc đó ta nhất định phải đi xem vẻ mặt của hắn, hung hăng thưởng thức.”

Bị Lữ Thiếu Khanh thu thập, đoạt mất nhẫn trữ vật, thù này không đội trời chung.

Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, Trương Tòng Long bỗng nhiên nói: “Không thích hợp.”

Không thích hợp?

Ngao Thương khó chịu nhất chính là nghe được từ này. Hắn không muốn còn xuất hiện biến cố gì, hắn quay đầu quát lớn một tiếng: “Ngươi biết cái gì? Hắn hiện tại đã vô kế khả thi, hắn là đang trì hoãn thời gian.”

Trương Tòng Long dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn Ngao Thương, tên gia hỏa không có đầu óc. Hắn khẽ nói: “Ngươi không phát hiện hắn đi về hướng nào sao?”

Trải qua Trương Tòng Long nhắc nhở như vậy, Ngao Đức, Bao Dịch đều kịp phản ứng.

Bao Dịch nhìn Ngao Đức, chần chờ nói: “Ngao huynh, đây, là hướng nhà ngươi sao?”

Ngao Đức gật đầu, khẳng định nói: “Đúng là hướng về Ngao gia ta.”

“Hắn muốn làm gì?” Ngao Thương kinh ngạc: “Chẳng lẽ hắn phát hiện là chúng ta đang giở trò quỷ phía sau lưng sao?”

“Không thể nào!” Ngao Đức và Bao Dịch liếc nhau, cả hai đều chắc chắn sẽ không bị Lữ Thiếu Khanh phát hiện.

Đúng lúc này, nơi xa cũng có người đưa ra chất vấn: “Đi lâu rồi, sư nương của ngươi đâu?”

“Sư nương của ta, ở Ngao gia chứ…”.

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3227: Vẫn là phải mặt mũi

Chương 3226: Mộc Vĩnh nhất định có âm mưu

Chương 3225: Nhị sư huynh nói nàng lợi hại hơn ta