» Chương 1200: Ta phát lên điên đến, ngay cả chính ta đều sợ
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
Ở bên cạnh, Giản Bắc nghe thấy Lữ Thiếu Khanh nói, suýt chút nữa thì quỳ xuống. “Đại ca, ngươi biết rõ hắn là ai sao? Trước kia, đây là kẻ đã khiến tiểu nhi Trung Châu phải ngừng khóc. Hiện tại mặc dù đã ẩn cư nhiều năm, nhưng hung danh vẫn còn đó.” Giản Bắc rất muốn gào lên với Lữ Thiếu Khanh: “Đại ca, chúng ta thấy đủ thì dừng, được không? Một tay giao linh thạch, một tay giao người.”
Lời này truyền đến tai mọi người, tất cả đều bó tay. Vào lúc này, ngươi còn dám tiếp tục uy hiếp tống tiền sao? Chẳng lẽ không thể thuận thế cúi đầu, theo sườn núi mà xuống sao? Làm như vậy với ngươi có chỗ xấu gì đâu? Tuyên Vân Tâm nhịn không được khẽ xoa trán, nàng muốn day trán. “Cái tên hỗn đản này, thật sự là không sợ chết sao?”
Quản Đại Ngưu thấp giọng thầm mắng: “Thật sự là mắt đã chui vào trong linh thạch rồi. Đây thế nhưng là Ngao Hỗ đấy, Đại Ma Vương ngày xưa, ngươi liền không sợ sao?” Phương Hiểu cũng nở nụ cười khổ: “Lữ công tử, thực sự là…” Hắn vẫn không thay đổi chút nào. Mạnh Tiểu cười tủm tỉm khen một câu: “Có dũng khí!”
Quản Đại Ngưu nhịn không được nhắc nhở Mạnh Tiểu: “Ngao Hỗ không phải Ngao Tăng. Ngao Hỗ là thiên tài, trước kia tại Trung Châu nơi này đã từng gây ra sóng gió, máu tanh, rất nhiều người đều chết trên tay hắn, ngay cả người của Ngũ Gia Tam Phái cũng có. Mà lại, thực lực của hắn đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ, Kế Ngôn công tử tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.” Mạnh Tiểu lập tức lo lắng, bất quá vẫn có lòng tin đối với Lữ Thiếu Khanh: “Yên tâm đi, hắn lợi hại lắm đấy. Ngươi nghĩ thử Liễu Xích tiền bối xem.” Quản Đại Ngưu càng thêm bó tay: “Liễu Xích tiền bối nơi đó, là bởi vì có con chim nhỏ kia, hắn mới nể mặt. Hiện tại, ai còn có thể khiến Ngao Hỗ phải nể mặt hắn?”
Lúc này, thanh âm của Ngao Hỗ truyền tới: “Tiểu tử, cử động lần này của ngươi là đang chèn ép Ngao gia ta sao? Ai đã cho ngươi lá gan để làm như vậy? Sư môn của ngươi sao? Một cái Tề Châu tiểu môn phái!” Thanh âm của Ngao Hỗ bình thản, nhưng trước mắt mọi người tựa hồ hiện lên một màn đỏ thẫm, như thấy được cảnh tượng máu nhuộm trời cao. Đây chính là lão hồ ly sống mấy trăm năm, hơn ngàn năm, khác xa những người trẻ tuổi sống mấy chục năm như Ngao Đức.
Lữ Thiếu Khanh dám đến chèn ép Ngao gia, vậy Ngao gia cũng có thể uy hiếp sư môn của Lữ Thiếu Khanh. Dù sao quần lót của Lữ Thiếu Khanh gần như đã bị lột sạch sành sanh, lai lịch, thân phận của hắn không phải là bí mật gì. Lăng Tiêu phái tại Tề Châu được xem là đại môn phái, nhưng trong mắt những thế lực đỉnh cấp như Ngao gia, Lăng Tiêu phái vẫn chưa đáng kể. Lần này, ngươi gặp rắc rối rồi? Trêu chọc Ngao gia, ngược lại sẽ mang tai họa đến cho sư môn của mình.
Không ít người nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm lắc đầu, có người tiếc nuối, cũng có kẻ mừng thầm. “Đáng đời a.” “Hiện tại ngươi còn có thể làm gì nữa đây?” “Ha ha, đại họa lâm đầu rồi chứ?” “Đây mới gọi là đâm lao phải theo lao.” “Lần này tốt, chuốc lấy lửa giận của Ngao gia.” “Còn không mau chóng cúi đầu?”
Giản Bắc trong lòng thở dài: “Vẫn còn non nớt quá.” Giữa những người trẻ tuổi đánh nhau một chút, gây ồn ào, không nên quá đáng, thế hệ trước cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua, sẽ không dễ dàng xuất thủ can thiệp. Nhưng ngươi lại lấy Ngao Tăng làm con tin, điều này đã cho Ngao gia một lý do để ra tay. Quả quyết phái Nhị trưởng lão Ngao Hỗ tới đây. Điều này cho thấy Ngao gia từ trước đã chú ý đến nơi đây, đang chờ thời cơ thích hợp để xuất thủ.
Quản Đại Ngưu mặt âm trầm, thấp giọng nói: “Nhìn xem, chơi quá đà rồi. Người của Ngao gia rất hèn hạ.” Mạnh Tiểu giận dữ đá mặt đất, tưởng tượng hòn đá dưới chân là Ngao Hỗ, đá từng cước một để đạp chết hắn. Nàng hỏi Quản Đại Ngưu: “Có biện pháp gì không? Ngươi không phải Thiên Cơ Các sao? Để đại nhân nhà ngươi tới.” Quản Đại Ngưu cười khổ, lắc đầu. Dù có đến kịp, cũng đã không còn kịp rồi.
Giả Tôn khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Biện pháp tốt nhất bây giờ là thả Ngao Tăng, cúi đầu nhận sai mới được, nếu không, phiền phức rất lớn. Kỳ thật, cúi đầu nhận sai cũng không có gì.” Đối với người xuất thân từ loại gia tộc mới nổi như Giả Tôn mà nói, có lúc cúi đầu lại tốt hơn.
Tuyên Vân Tâm lại nhàn nhạt nói: “Hắn sẽ không cúi đầu.” Đùa sao, nếu như hắn cúi đầu, hắn sẽ không còn là Lữ Thiếu Khanh. Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt dịu dàng, mang theo vài phần chờ mong. Trước thế cục như vậy, ngươi lại sẽ làm thế nào đây?
Tất cả mọi người ánh mắt đều đổ dồn vào người Lữ Thiếu Khanh, nhìn xem hắn sẽ làm gì. Lữ Thiếu Khanh thì trầm mặc, không nói gì, mà là nhìn Ngao Hỗ. Ngao Hỗ thể hiện sự lạnh nhạt vô cùng, ung dung tự tại, phảng phất là vị Đế Vương cao cao tại thượng, đang nhìn xuống Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa đáng để hắn thực sự bận tâm.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh trầm mặc, Ngao Đức trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu, toàn thân khoan khoái, không thể không mở miệng để xả hết niềm vui sướng trong lòng. “Đại nhân nhà ta đến rồi, ngươi còn vênh váo không? Tiểu tử, không thức thời, Ngao gia sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục…”
“Ba!”
Lời nói của Ngao Đức vẫn chưa nói xong, liền bị một tiếng bạt tai giòn tan cắt đứt. Trên mặt Ngao Tăng đang hôn mê xuất hiện một vết bàn tay lớn, đỏ bừng, nổi bật. Lữ Thiếu Khanh thu hồi thủ chưởng, chỉ vào Ngao Đức nói, run rẩy: “Đừng dọa ta, có người khiến ta sợ hãi, ta sẽ khống chế không nổi mình. Ta nổi điên lên, ngay cả chính ta cũng sợ.”
Tất cả mọi người suýt nữa cắn phải lưỡi của mình. Đây là phản ứng của sợ hãi sao? Bọn hắn đều cảm thấy không thể tin nổi, về phần những kẻ nói Lữ Thiếu Khanh sẽ sợ hãi mà cúi đầu càng là ôm đầu ngơ ngác, không thể tin vào những gì mình vừa thấy. Trong tình huống này, hắn còn dám tát Ngao Tăng một bạt tai để phản kích. Nơi nào có dấu hiệu sợ hãi nào? Hắn rốt cuộc là ai? Không ít người gầm thét trong lòng, tình cảnh đã như vậy, còn dám dùng thủ đoạn này để phản kích. Hắn thật không sợ Ngao gia sao?
Chỉ có Kế Ngôn lạnh nhạt khoanh tay đứng ở bên cạnh, Tiêu Y thì cười đến mặt mày tươi rói. “Nhìn xem, đây chính là nhị sư huynh của ta. Một đám chim ngốc, còn không biết rõ nhị sư huynh của ta ghét nhất bị người khác uy hiếp.”
“Ngươi, ngươi…” Ngao Đức ngây người ra, sau đó phẫn nộ gào thét: “Tiểu tử, ngươi đang muốn chết, ta muốn giết ngươi.”
“Ba!” Lữ Thiếu Khanh lại một bàn tay giáng xuống mặt Ngao Tăng, lần nữa chỉ vào Ngao Đức: “Ngươi thử nói lại xem?” Ngao Đức toàn thân cứng đờ, trong khoảnh khắc đó cảm thấy đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất mà hắn từng phải chịu trong đời. Nếu có thể, hắn muốn nhắm mắt lại, vừa mở ra thì đã nhảy qua khoảng thời gian này, không còn xuất hiện ở đây nữa.
Vẻ mặt Ngao Hỗ cũng kinh ngạc, tuyệt đối không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh sẽ phản ứng như vậy. “Khá thú vị,” Ngao Hỗ cười lạnh, “Tiểu tử, ngươi lá gan không nhỏ đấy…”