» Chương 1245: Công tử, cầu buông tha

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025

Du Tế mừng rỡ, lúc này lái thuyền quay đầu liền đi.

Nhưng thuyền chưa đi được bao xa, Du Tế đã phát hiện Lữ Thiếu Khanh vẫn còn trên thuyền, Chu Dật Tu cũng vậy. Du Tế khó hiểu, đành đánh bạo hỏi: “Công tử, ngươi… ngươi vẫn chưa đi sao?”

*Mau từ trên thuyền ta cút xuống đi!*

“Đi cái gì mà đi? Ta sẽ đi cùng các ngươi. Chúng ta là đồng bọn kia mà.” Lữ Thiếu Khanh cười đến rất vui vẻ, hàm răng trắng lóa lóe lên, khiến Du Tế suýt bật khóc. “Chẳng phải trước đó đã nói, lên thuyền chính là đồng bạn sao?”

*Ta không muốn làm đồng bạn với ngươi, ngươi xuống thuyền cho ta được không?*

“Công tử, cầu xin ngươi buông tha!” Du Tế không thể không nói thẳng, thở dài hành lễ với Lữ Thiếu Khanh, rồi dứt khoát mở lời: “Chúng ta những kẻ yếu ớt này không thể trêu chọc Tân Hồng thượng nhân được, mong công tử buông tha.”

Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, chỉ vào Chu Dật Tu nói: “Buông tha cái gì mà buông tha? Ngươi hỏi hắn xem, hắn có nguyện ý buông tha các ngươi không?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Chu Dật Tu. Hắn mặt mũi trắng bệch, vội vàng lắc đầu: “Chuyện này là một hiểu lầm, ta cam đoan mọi người sẽ không sao.”

Nhưng vẻ âm tàn giấu trong ánh mắt kia làm sao qua mắt được một lão giang hồ như Du Tế? Dù Chu Dật Tu có cam đoan một trăm lần đi chăng nữa, bọn họ cũng không dám tin. Chỉ cần Tân Hồng thượng nhân vừa tới, bọn họ ai nấy đều phải chết, trốn xa đến mấy cũng vô ích.

“Bịch!”

Có người bất lực ngồi phịch xuống boong thuyền, mặt đầy tuyệt vọng: “Xong rồi, chúng ta chết chắc rồi…”

“Trốn hay không trốn cũng chẳng còn khác biệt gì.”

Trong đội ngũ chín người, lập tức có bốn năm người mất hết đấu chí, mặt đầy tuyệt vọng.

Nhưng những người như Lục Hắc thì ngược lại, đấu chí vẫn ngập tràn: “Dù là Nguyên Anh thì sao?”

“Ta cũng muốn thử xem thực lực của Nguyên Anh như thế nào.”

“Không sai, cùng lắm thì chết một lần, mười tám năm sau lại là một hảo hán.”

Lữ Thiếu Khanh từ phía trên nhắc nhở một câu: “Có lẽ hắn sẽ áp chế các ngươi đến tan xương nát thịt, ngay cả linh hồn cũng không thoát được đâu.”

Trong không khí, khí tức tuyệt vọng càng tăng lên gấp bội. Ngay cả Lục Hắc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Chỉ một câu của Lữ Thiếu Khanh đã dội tắt hơn nửa khí thế của mấy người bọn họ.

Du Tế lập tức vô cùng u oán nhìn Lữ Thiếu Khanh.

*Ngươi không nói lời nào có thể chết sao? Đây là ngươi gây ra họa, ngươi còn ở đây ngồi châm chọc, chúng ta có thù gì với ngươi sao?*

Mặc dù rất u oán, nhưng bây giờ Du Tế cùng đồng bọn có thể dựa vào cũng chỉ có Lữ Thiếu Khanh.

“Công tử, ngươi có lòng tin đánh thắng Tân Hồng thượng nhân không?”

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không có lòng tin.”

Du Tế và những người khác suýt thì phun ra.

*Không có lòng tin mà ngươi còn làm như vậy? Ngươi muốn chết thì đừng lôi kéo chúng ta theo chứ!*

“Công tử, ngươi… ngươi làm như vậy, sẽ hại chết mọi người.” Du Tế vẫn không nhịn được lớn tiếng nói ra. Không còn cách nào khác, đối mặt với cao thủ như vậy, thực sự khó mà tôn kính. Bụng đầy tức giận, nếu có thể đánh thắng được, Du Tế đã xông lên trước tiên, dạy cho Lữ Thiếu Khanh một bài học.

*Đánh không lại còn học người khác ra vẻ ta đây? Ra vẻ thì ra vẻ, đừng lôi kéo bọn ta theo chứ!*

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, cười hắc hắc: “Không sao, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Lục Vô Song nhịn không được mở miệng, vô cùng tò mò: “Vì sao? Chính ngươi còn nói, đánh không lại Tân Hồng thượng nhân cơ mà.”

“Đánh không lại, ta có thể chạy mà.”

Câu trả lời giản dị tự nhiên này khiến Lục Vô Song cũng muốn thổ huyết.

“Công tử, ngươi chạy, vậy chúng ta thì sao?” Lục Hắc thực sự nhịn không được, đứng ra, lớn tiếng hỏi.

*Cái tên này không ổn rồi, muội muội mình hình như rất có hứng thú với hắn.*

Hành vi hiện tại của Lữ Thiếu Khanh thực sự khó mà phù hợp với hình tượng cao thủ, nên Lục Hắc và mấy người kia cũng dần quên đi việc Lữ Thiếu Khanh vừa rồi bắn ra một chiêu diệt sát một vị tu sĩ Kết Đan kỳ, lá gan của họ lớn hơn.

“Các ngươi cứ ở lại giúp ta cản trở.” Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: “Ta chạy đi rồi, ngày sau thực lực mạnh lên, sẽ trở lại giúp các ngươi báo thù.”

“Phốc!”

Lục Hắc và đồng bọn tức đến muốn nổi điên.

*Báo thù? Với cái tính cách như ngươi, chắc chắn là chạy được càng xa càng tốt rồi!*

“Vì sao?” Du Tế không hiểu: “Đã công tử đánh không lại, vì sao còn muốn trêu chọc Tân Hồng thượng nhân?”

*Đây không phải là muốn chết sao?*

“Ngươi sờ sờ lương tâm của mình đi, ta đây là ra tay nghĩa hiệp, thay các ngươi ra mặt.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Chu Dật Tu nói: “Không thì hắn sẽ cướp của các ngươi năm mươi vạn mai linh thạch đấy.”

“Đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, các ngươi không cần cảm kích ta đâu.”

*Cảm kích? Chúng ta bây giờ muốn cắn chết ngươi thì có!*

Vô luận là Du Tế, hay Lục Hắc, Lục Vô Song, hoặc những người khác đều bó tay.

*Ai muốn ngươi ra tay? Ngươi đang hại người hại mình đó!*

“Công tử, đã như vậy, ngươi ta mỗi người một ngả, chúng ta dùng phi thuyền giúp ngươi hấp dẫn sự chú ý của Tân Hồng thượng nhân thế nào?” Du Tế đảo mắt, lập tức đưa ra một biện pháp.

*Mặc kệ thế nào, bây giờ cứ tách ra khỏi tên này đã. Tên này không tách ra, chẳng lẽ muốn mọi người cùng tận diệt sao?*

Nhưng Lữ Thiếu Khanh nhìn rất ngoan cố, vẫn là câu nói kia: “Không, mọi người là đồng bạn, không thể tách ra, muốn đi thì cùng đi.”

Du Tế nhịn không được, đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, sự kiên nhẫn của hắn rốt cục bị bào mòn gần hết, gào thét: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Lữ Thiếu Khanh lần nữa chỉ vào Chu Dật Tu nói: “Để hắn nhìn xem cái gì gọi là ăn cướp.”

“Ta không quen nhìn loại người không hào phóng này, năm mươi vạn mai linh thạch, nhìn qua liền thấy keo kiệt.”

*Ai, được chứng kiến đồng tiền lớn rồi, đã trở lại không được nữa.*

“Công tử,” Du Tế còn kém nước quỳ xuống Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi mang theo hắn đi tìm Tân Hồng thượng nhân được không?”

“Chúng ta những kẻ này thực sự không trêu chọc nổi Tân Hồng thượng nhân.”

*Chuyện Nguyên Anh của các ngươi, liên quan gì đến chúng ta những tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan này? Chúng ta không muốn dính vào!*

“Cái gì mà không thể trêu vào, hắn đã chọc tới các ngươi rồi, đánh lại đi, đừng sợ.”

“Đàn ông đại trượng phu, sợ cái lông gì!”

Du Tế thổ huyết.

*Chúng ta mà có thực lực đó, chúng ta khẳng định không sợ. Thậm chí, có thực lực, chúng ta bây giờ sẽ thu thập ngươi trước! Quá ghê tởm!*

Du Tế thấy không cách nào thuyết phục được Lữ Thiếu Khanh, dứt khoát chuyên tâm điều khiển thuyền bay xa, khống chế phi thuyền, hướng về nơi xa trốn đi thật nhanh. Tốc độ rất nhanh, dưới sự điều khiển của Du Tế, tốc độ vượt xa tốc độ mà chiếc thuyền này đáng lẽ phải có.

Lữ Thiếu Khanh ngồi trên cột buồm, nhìn cảnh sắc xung quanh không ngừng lùi lại, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

“Cố lên, chạy nhanh đi, chạy nhanh nữa, không chừng có thể cắt đuôi được Tân Hồng thượng nhân…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3187: Tiếng la ca tới nghe một chút

Chương 3186: Giả trang cái gì ngọt muội?

Chương 3185: Chỉ có thể chờ đợi