» Chương 1260: Ta còn có một cái tên khác
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
Mị Bắc Lạc bị Lữ Thiếu Khanh tức giận đến nổi trận lôi đình. Cả đời lão chưa từng gặp qua một tiểu hỗn đản nào mạnh miệng đến thế. Mặc dù chật vật dưới công kích của lão, Lữ Thiếu Khanh vẫn sống nhăn răng, nhảy nhót lung tung, mở miệng là có thể khiến huyết áp người ta tăng vọt không ngừng. Hắn phẫn nộ, quyết định không còn lưu thủ, nhanh chóng giết chết tiểu hỗn đản này, để tai lão có thể thanh tịnh, huyết áp cũng được bảo toàn.
Mị Bắc Lạc dốc hết toàn lực. Trong chốc lát, trên bầu trời không chỉ có hỏa diễm trùng thiên, mà còn có lôi đình oanh minh, bạo phong gào thét. Ba loại pháp thuật với thuộc tính khác nhau đồng loạt phóng lên tận trời. Hỏa diễm tứ ngược, cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, uy lực cường đại bộc phát, khiến thiên địa vì thế mà run rẩy. Dù là Du Tế cùng mấy người khác đang quan chiến từ rất xa, cũng cảm thấy hô hấp khó khăn. Cự ly xa như vậy vẫn khiến họ có cảm giác như trời sập. E rằng trời sập cũng chưa chắc có thanh thế kinh khủng đến vậy.
Sau khi cảm nhận được uy lực đáng sợ ấy, Du Tế cùng đồng bọn mặt xám như tro.
“Xong đời, lần này thật chết chắc rồi!”
“Công kích kinh khủng thế này, ai có thể ngăn cản được chứ?”
“Hắn chết chắc rồi. . . .”
Công kích cường đại đến nhường này khiến bọn họ cảm thấy, tận thế cũng chẳng hơn gì.
Mị Bắc Lạc ánh mắt lấp lóe, lập tức đánh ra mười mấy đạo pháp thuật. Điều đó cũng khiến lão cảm thấy hơi trống rỗng.
“Haizz, lẽ nào tuổi già sức yếu rồi sao?”
“Thôi, thế này cũng đủ rồi.”
Một chiêu này của lão rất ít khi được dùng, nhưng hễ đã dùng thì hiếm ai có thể ngăn cản được. Nhìn Lữ Thiếu Khanh bị pháp thuật thôn phệ, trong lòng lão âm thầm đắc ý.
Lão thậm chí còn muốn đi tìm Ngao Trường Đạo cùng Ngao Tăng mà nói rằng: “Các ngươi xem, đây mới là biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó kẻ địch. Cứ lấy thế lôi đình vạn quân mà đánh giết hắn trực tiếp!” “Người Ngao gia các ngươi chính là quá mức cuồng ngạo, cho rằng hắn còn nhỏ tuổi nên không để hắn vào mắt. Hừ, làm người thì nên giống ta, cẩn thận nghiêm túc, không bao giờ xem nhẹ người khác.”
Mị Bắc Lạc bên này đắc ý về thực lực của mình, lão cho rằng Lữ Thiếu Khanh đã không còn khả năng phản kháng, chết chắc rồi.
Trung Châu cuối cùng cũng sẽ khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Giết chết tiểu hỗn đản này, ta cũng coi như là đã làm một chuyện đại sự cho Trung Châu. Chờ khi có thời gian, có cơ hội lại giết chết sư huynh của hắn, Trung Châu sẽ thực sự khôi phục lại bình thường. Trung Châu, không cho phép tồn tại những kẻ ‘ngưu bức’ như vậy!”
Mị Bắc Lạc rất vui vẻ, nhưng rất nhanh lão phát hiện có điều không hợp lý: sao pháp thuật của mình vẫn còn oanh minh không ngừng thế này?
“Đáng lẽ lúc này tiểu hỗn đản đó đã phải bị oanh sát thành tro bụi, rồi dần dần tiêu tán, cuối cùng biến mất chứ?”
“Không đúng!”
Mị Bắc Lạc trở nên cảnh giác, một cỗ linh cảm không lành dâng lên trong lòng lão.
Ánh mắt lão bất định, chăm chú nhìn về phía trước. Trong đủ loại hào quang pháp thuật chói lòa, lão ẩn ẩn thấy một thân ảnh mờ ảo.
“Chết tiệt!”
“Quả nhiên là tuổi già rồi sao, bị lão thị ư?”
Mị Bắc Lạc cho là mình hoa mắt. Dưới công kích cường đại đến nhường kia, Lữ Thiếu Khanh sớm đã phải bị oanh thành bụi mới đúng. Lão nhanh chóng nháy nháy mắt, rồi nhìn thấy một cảnh tượng khiến lão không thể nào tiếp thu được.
Lữ Thiếu Khanh chẳng những không bị oanh sát thành tro bụi, ngược lại còn sống sờ sờ. Trong hào quang chói lòa, Lữ Thiếu Khanh huyền không mà đứng, bên người quấn quanh hỏa diễm, bạo phong, lôi đình, như thể hắn mới thực sự là chủ nhân của pháp thuật. Ba loại pháp thuật thuộc tính khác nhau vòng quanh Lữ Thiếu Khanh xoay quanh, không có chút khí tức bạo ngược nào, ngược lại ngoan ngoãn như những chú cừu non.
“Cái này, điều này không thể nào!” Mị Bắc Lạc mắt gần như lồi ra.
“Giống như pháp thuật của mình đã trở thành sủng vật của hắn vậy!”
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha một tiếng, đối Mị Bắc Lạc hét lớn: “Lão gia hỏa, ngươi có biết rõ ta còn một tên gọi khác là gì không?”
“Cái gì?”
“Tiểu tử hỗn đản này còn có tên khác ư?”
Mị Bắc Lạc hoảng hốt. Ngay sau đó lại nghe được thanh âm của Lữ Thiếu Khanh truyền đến: “Trả lại ngươi!”
Chính là giống như lúc nãy Mị Bắc Lạc đánh ra để đối phó Lữ Thiếu Khanh, trong tiếng oanh minh, mười mấy đạo pháp thuật ba thuộc tính khác nhau hội tụ một chỗ, phát ra tiếng oanh minh khổng lồ, hủy thiên diệt địa, cuồn cuộn ập tới Mị Bắc Lạc. Hỏa diễm ngập trời tựa như Hỏa Long giáng lâm, cuồng phong tứ ngược như thiên địa gào rên, lôi đình trận trận phảng phất quần ma loạn vũ.
Mị Bắc Lạc kinh hãi. Vào khoảnh khắc này, lão rốt cục cảm nhận được sợ hãi. “Ngươi thế mà cũng có lĩnh vực?”
“Đúng thế, vừa cảm ngộ được thì sao?” Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý nói.
“Vừa cảm ngộ cái lông ấy!” Mị Bắc Lạc thiếu chút nữa xông lên cho Lữ Thiếu Khanh hai bạt tai.
“Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?”
Nhìn pháp thuật che trời lấp đất đang lao tới, Mị Bắc Lạc sắp bị dọa đến tè ra quần. Mị Bắc Lạc rõ ràng biết pháp thuật của mình mạnh cỡ nào, mà hiện tại pháp thuật oanh kích trả lại hình như còn mạnh hơn rất nhiều. Da đầu lão tê dại, tuyệt đối không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh lại yêu nghiệt đến thế. Đã ở tuổi này mà đã là Hóa Thần sơ kỳ tam tầng cảnh giới thì thôi đi, hơn nữa còn lĩnh ngộ được lĩnh vực khủng bố đến mức có thể khiến công kích của người khác đánh ra bị trả lại.
“Mẹ nó!”
Mị Bắc Lạc trong lòng chửi ầm lên. “Yêu nghiệt như vậy còn cho người khác đường sống nữa không?” So với Lữ Thiếu Khanh, dù là đệ tử mạnh nhất Mị gia là Mị Càn cũng không thể so sánh.
Nhưng Mị Bắc Lạc dù sao cũng là Mị Bắc Lạc, thực lực cũng bày ra ở đó. Hắn rống giận, lại lần nữa đánh ra từng đạo pháp thuật. Trong tiếng oanh minh chấn thiên, đại địa rung chuyển. Pháp thuật cường đại va chạm, tiếng oanh minh chấn thiên động địa, tựa hồ có thể đánh nát thế giới. Sức mạnh bùng nổ mãnh liệt quét sạch thiên địa, đại địa ầm ầm vỡ toang, vô số nham tương phun trào. Điều đó cũng khiến Du Tế cùng đồng bọn đang quan chiến từ xa lại một lần nữa kinh ngạc đến ngây người.
Có người khó có thể tin hô lên: “Hắn, hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào?”
Nhìn như đã rơi vào tuyệt cảnh, nhưng lại trong chớp mắt nghịch chuyển thế cục.
Du Tế cuối cùng cảm thán: “Thế giới của thiên tài không phải là điều chúng ta có thể tưởng tượng.”
Ngay cả Lục Hắc cũng không thể nói gì hơn. Trong lòng hắn cũng phát sinh một chút biến hóa. “Có vẻ như, đối với một tồn tại cường đại như thế, sùng bái một chút cũng không sao.”
“Ngọa tào, ta đang nghĩ cái gì đây?”
Lục Vô Song thật cao hứng, hưng phấn đến muốn vỗ tay. “Thì ra Mộc công tử cũng không phải là cuồng ngạo, tất cả chỉ là giả tượng tạo ra cho người khác.”
Du Tế cùng đồng bọn trong lòng nhả rãnh, nhưng bộ dạng này ngược lại khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Về phía Mị Bắc Lạc, hắn đang tức đến răng cũng sắp cắn nát. Dưới sự vận chuyển linh lực không màng mạng sống, lão rốt cục hóa giải được đòn phản công của Lữ Thiếu Khanh. Lão gầm thét một tiếng, không thèm để ý sự trống rỗng trong cơ thể, linh lực lần nữa phun trào. “Tiểu tử, ta muốn khiến ngươi hối hận!”
“Ai ai, ngươi còn muốn tấn công theo kiểu này à. . .”