» Chương 1282: Hắn không có nói cho ngươi biết, ta đã là Hóa Thần sao
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
Lữ Thiếu Khanh như sét đánh ngang trời, bổ thẳng vào đầu Mị Càn, khiến hắn choáng váng ù tai. Cũng tựa như một thanh ma đao, hung hăng đâm thẳng vào nội tâm hắn, khoét rỗng tim hắn một lỗ thủng, từng ngụm tiên huyết tuôn trào, khiến Mị Càn đau đớn đến không thở nổi.
Cha hắn thật sự không yêu hắn sao?
Ánh mắt Mị Càn tràn đầy thống khổ. Hắn theo bản năng suy nghĩ sâu hơn lời Lữ Thiếu Khanh, nhận ra có vẻ như mình hiện tại thật sự không còn nhiều tác dụng đối với Mị gia. Cao thủ Mị gia còn rất nhiều, chẳng thiếu hắn một tiểu Nguyên Anh như vậy.
Thiên chi kiêu tử, là để Mị gia nở mày nở mặt sao? Hiện tại hắn đã không còn làm được điều đó.
Từ trước đến nay, Mị Càn vẫn luôn được xem là thiên tài của Mị gia, tự nhận bản thân rất lợi hại. Hắn là trụ cột tương lai của Mị gia, có hắn, Mị gia sẽ trở thành đại gia tộc số một Trung Châu. Mị gia đã cung cấp cho hắn tài nguyên tốt nhất để tu luyện. Hắn cũng không phụ kỳ vọng của gia tộc, luôn là tồn tại mạnh nhất trong thế hệ trẻ Trung Châu, mỗi lần đều bỏ xa những người cùng lứa.
Mãi cho đến khi Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trước mắt, hắn mới hiểu ra: thì ra mình cũng không phải thiên tài tuyệt thế chân chính, vẫn còn có người lợi hại hơn mình nhiều. Ngay cả Giản Nam, người vốn chẳng được hắn để vào mắt, cũng đột nhiên trổ tài, đột phá Hóa Thần ngay trước mặt hắn, còn đi trước hắn một bước.
Từ đó trở đi, tâm thái hắn sụp đổ, chịu đả kích sâu sắc. Suốt khoảng thời gian trở về, hắn vẫn luôn cố gắng điều chỉnh tâm tính. Nhưng tâm tính đâu phải muốn điều chỉnh là điều chỉnh được ngay? Tâm tính hắn bên này còn chưa điều chỉnh xong, thì cái kẻ mà hắn nằm mơ cũng muốn giết chết lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt, lớn tiếng nói cho hắn biết cha hắn không yêu hắn.
Đả kích như vậy, ai mà chịu nổi? Bởi vậy, tâm thái Mị Càn hiện tại lại sụp đổ thêm không ít.
Chủ yếu là Lữ Thiếu Khanh nửa thật nửa giả, khiến Mị Càn không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Thống khổ một lát, Mị Càn cố nén nỗi đau trong lòng, lần nữa bừng tỉnh, hắn vẫn tin tưởng phụ thân mình. Cho dù phụ thân hắn không yêu hắn, cũng sẽ không hãm hại hắn như vậy.
Hắn lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Bớt ở đây nói hươu nói vượn đi! Ta tin tưởng phụ thân ta sẽ không đối xử với ta như vậy.”
Lữ Thiếu Khanh “À à” đáp lại một câu: “Ta cảm giác ngươi vừa rồi hình như đã tin rồi.”
Chỉ một câu đó khiến Mị Càn suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh. Sát ý của Mị Càn nhịn không được bùng lên, miệng hắn như ngậm một khối hàn băng, ngữ khí vô cùng băng lãnh: “Ngươi không muốn chết thì bây giờ cút ngay cho ta!”
“Không phải…”
“Không phải thế nào? Ta thế nhưng là khách của cha ngươi đấy! Ta chính là không đi.”
Mị Càn nghe xong, sát ý càng tăng lên: “Ngươi không đi, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!”
Cảm nhận được Mị Càn như vậy, Lữ Thiếu Khanh không hề bối rối, ngược lại cười hắc hắc nói: “Ta đã nói rồi, cha ngươi không yêu ngươi, ta có chứng cứ mà!”
Chứng cứ cái đầu ngươi!
Mị Càn đầu tiên trầm mặc một chút, sau đó khí tức bùng phát, muốn cho Lữ Thiếu Khanh một đòn tàn nhẫn. Nhưng mà, ngay khoảnh khắc khí tức hắn bùng phát, hắn cảm nhận được một luồng hàn khí rợn người. Lữ Thiếu Khanh trước mắt bỗng nhiên tản ra khí tức kinh khủng, trong mắt hắn phảng phất hóa thành một Ma Vương thâm uyên, uy áp mạnh mẽ khiến tim hắn run rẩy.
Loại cảm giác này hắn vô cùng quen thuộc.
“Hóa… Hóa Thần?”
Mị Càn chấn kinh, cái tên hỗn đản này cũng là Hóa Thần sao?
Cảm nhận được khí tức Hóa Thần chân thật của Lữ Thiếu Khanh, thần sắc hắn đắng chát, miệng đắng ngắt như vừa ăn đầy miệng hạt sen. Không có thiên lý a, vì sao cái tên hỗn đản này cũng có thể là Hóa Thần? Hơn nữa còn trẻ như vậy? Ta cái gọi là thiên tài này trong mắt người khác thật chỉ là một chuyện cười sao?
Mị Càn bên này tràn đầy đắng chát, tâm tính lại sụp đổ thêm không ít, mà Lữ Thiếu Khanh còn chưa có ý định buông tha hắn, cười đến rất xán lạn, tựa như chàng trai chói sáng.
“Ta đã nói rồi mà, cha ngươi không yêu ngươi.”
“Hắn không nói cho ngươi biết ta đã là Hóa Thần sao?”
Lời này lại như một thanh đao, lần nữa đâm thật sâu vào Mị Càn, trái tim Mị Càn tan nát rồi.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục: “Ai, cha ngươi cũng vậy, khẳng định là cảm thấy ngươi không được, nên chẳng thèm nói cho ngươi biết. Thôi nào, đến lúc mắng cha ngươi xong, ngươi cũng có thể giống như Giản Nam, bước vào Hóa Thần. Dù sao ngươi đã không còn cách nào đột phá Hóa Thần, học cũng không sao, học cách của người khác thì sao chứ? Dù sao đột phá là được rồi, đúng không?”
Ngay từ đầu, ánh mắt Mị Càn hơi sáng lên một chút, nhưng cuối cùng, ánh mắt hắn lại tối sầm lại. Kiêu ngạo như hắn, làm sao cam tâm đi theo sau người khác, học cách của những người khác chứ?
Mà tại nơi xa của Mị gia, Mị Đại cảm nhận được ba động truyền đến từ trong trận pháp, đắc ý cười nói: “Xem ra, hắn ở trong đó hẳn là trôi qua rất vất vả.”
Mị Lâu sờ râu mép của mình, hết sức hài lòng: “Tiểu nha đầu Mị Á làm không tệ. Nương tựa trận pháp vây khốn một vị Hóa Thần, cũng đủ để kiêu ngạo. Hừ, cũng chỉ có thiên tài Mị gia chúng ta mới làm được.”
Mị Đại không am hiểu trận pháp, hắn hỏi Mị Lâu: “Nhị trưởng lão, giết hắn phải mất bao lâu?”
“Gấp cái gì?” Mị Lâu bất mãn với sự vội vàng của Mị Đại: “Hắn là Hóa Thần, ngươi cho rằng Hóa Thần dễ dàng giết vậy sao? Lợi dụng trận pháp vây khốn hắn, để hắn tinh bì lực tận, dùng thời gian để đổi lấy mạng một vị Hóa Thần, đáng giá.”
Mị Đại đương nhiên biết điều này vô cùng đáng giá, hắn nói: “Chỉ sợ thời gian càng lâu, càng dễ xảy ra vấn đề.”
“Có ta ở đây, có thể xảy ra vấn đề gì?” Mị Lâu xem thường, không hề để Lữ Thiếu Khanh vào mắt.
Ngữ khí tự tin của Mị Lâu khiến Mị Đại trong lòng càng thêm buông lỏng, cùng Mị Lâu ngay tại đây chờ đợi.
Thời gian từ từ trôi qua, Mị Đại lại không nhẫn nại được, hắn nói với Mị Lâu: “Nhị trưởng lão, lâu như vậy rồi, hay là vào xem?”
“Một vị Hóa Thần ở trong đó, ngươi dám vào sao?” Mị Lâu bó tay với Mị Đại. “Tên tiểu tử kia phát hiện bị vây khốn, khẳng định là lúc tức giận nhất, ngươi tiến vào, hắn liều mạng với ngươi không chừng.”
Mị Đại lại rất muốn biết Lữ Thiếu Khanh đã chết chưa, hắn nói: “Chính bởi vì hắn là Hóa Thần, nhất định phải thời khắc chú ý. Để Mị Á đến hỏi một chút thì sao?”
Hiện tại trận pháp là Mị Á đang chủ trì, không ai dám tùy tiện xông vào.
Mị Lâu suy nghĩ cũng thấy có lý, liền truyền âm gọi Mị Á.
Không lâu sau, Mị Á xuất hiện trước mặt hai người: “Gia chủ, Nhị trưởng lão, tìm ta có việc?”