» Chương 1286: Cha ngươi thật không yêu ngươi
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
Khi Mị Đại và đám người chạy đến, vừa vặn nghe thấy Lữ Thiếu Khanh nói với Mị Càn: “Cha ngươi không yêu ngươi.” “Nói không chừng, cha ngươi đã chuẩn bị luyện tiểu hào rồi.”
“Ngọa tào!”
Mị Đại sát ý trong nháy mắt tràn ngập khắp bầu trời, uy áp cường đại khiến bầu trời vang lên tiếng ầm ầm. Như bão tố ập đến, sấm sét vang dội.
Trong lòng Mị Đại hối hận khôn nguôi. Sớm biết Lữ Thiếu Khanh có tạo nghệ về trận pháp kinh người đến thế, đánh chết hắn cũng sẽ không áp dụng phương pháp của Mị Á. Đại trận không thể vây khốn Lữ Thiếu Khanh, ngược lại để hắn dễ dàng thoát khỏi bọn họ, lại đến được đây, tìm thấy Mị Càn.
“Chết tiệt!” Mị Đại thầm nghĩ. “Ta cũng không biết tên hỗn đản này đến đây bao lâu rồi, đã rót bao nhiêu năng lượng tiêu cực vào đầu nhi tử ta. Nhưng ngươi yên tâm, ta lập tức sẽ giết hắn!”
Sát ý của Mị Đại ngút trời, hắn hận không thể một chưởng đập Lữ Thiếu Khanh thành bã vụn, sau đó thu thập bã vụn cho chó ăn, ăn xong chó lại làm thịt chó ăn.
Đối mặt với sát ý thao thiên của Mị Đại, Lữ Thiếu Khanh vẫn không chút hoang mang, lớn tiếng nói: “Làm gì? Muốn đánh nhau trước mặt tiểu hài tử sao? Vừa rồi ngươi đưa ta vào đây đâu phải bộ dạng như vậy. Ngươi nói sẽ bảo đảm ta an toàn, để ta đàng hoàng dạy cho nhi tử ngươi một bài học mà.”
Mị Đại sắp phát điên, hắn hận không thể móc tim ra chứng minh. Hắn gầm thét: “Ta không có!”
“À, đúng, đúng, không có, ngươi không nói gì cả.”
Mị Đại chợt hiểu thế nào là “nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch”.
“Ta muốn giết ngươi!” Mị Đại không thể nhịn được nữa, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại lớn tiếng hô: “Bây giờ muốn đánh đúng không? Ngươi không sợ nhi tử bảo bối của ngươi xảy ra vấn đề gì sao? Nó đã Hóa Thần rồi à?”
Một câu nói, như một chậu nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống, Mị Đại tuy có sát ý thao thiên, cũng không dám tùy tiện động thủ. Không sai, con hắn vẫn chỉ là một Nguyên Anh bình thường, bọn họ những tu sĩ cấp Hóa Thần ở đây giao chiến, vạn nhất Lữ Thiếu Khanh bất thình lình ra tay với nhi tử hắn, hắn muốn khóc cũng không kịp.
Hận ý trong lòng khiến khuôn mặt Mị Đại vặn vẹo, hắn hung hăng vỗ một chưởng xuống phía xa. Một tiếng “ầm ầm” vang thật lớn, đất rung núi chuyển, long trời lở đất.
Vào lúc này, Lữ Thiếu Khanh vẫn tiếp tục nói với Mị Càn: “Ngươi nhìn, cha ngươi quả nhiên không yêu ngươi. Hắn không lựa chọn động thủ với ta để giúp ngươi hả giận.”
Mị Đại lại muốn phát điên rồi. “Tên hỗn đản này, mẹ nó chứ ta rất yêu nhi tử ta có được không?!”
Mị Đại cưỡng chế cơn giận, nói với Mị Càn: “Càn nhi, đừng tin hắn nói bậy nói bạ.”
“Tên hỗn đản đáng chết, rốt cuộc ngươi đã làm gì?!” Mị Đại đã phát giác được khí tức suy bại trên người Mị Càn càng lúc càng tăng. Thời gian bế quan này chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm nồng đậm. Không cần hỏi cũng biết, nhất định có liên quan đến Lữ Thiếu Khanh.
Mị Càn nhìn thấy phụ thân mình xuất hiện, sắc mặt không thay đổi, chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ. Với trí tuệ thông minh của hắn, thực tế hắn biết lời Lữ Thiếu Khanh nói cũng không phải thật. Nhưng mà, tâm tình hắn đã xáo động. Hắn cảm thấy trong lòng biệt khuất, uể oải, oán hận, hối hận, lo lắng… vô số loại cảm xúc hỗn loạn tràn đầy.
Giản Nam đột phá, danh hiệu Trung châu đệ nhất nhân không đến lượt hắn. Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn, hai vị Hóa Thần trẻ tuổi này khiến hắn biết rõ có những thiên tài còn lợi hại hơn hắn. Hắn có cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng của người khác. Vẫn luôn cho rằng mình là mạnh nhất trong thế hệ trẻ, kết quả chân tướng lại không phải như vậy, loại đả kích đó người thường không thể nào hiểu được.
Mị Càn hiện giờ cũng không biết mình nên làm thế nào, trong lòng tràn đầy mê man. Cho dù đối mặt phụ thân mình, hắn biểu hiện càng thêm băng lãnh: “Đừng tới quấy rầy ta!”
Nói xong, hắn quay người bước vào sơn động, một tiếng “phịch” vang lên, cửa động bị đóng lại nặng nề.
Tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc khiến trái tim Mị Đại nhảy mấy nhịp mạnh mẽ. Hắn căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh, hận không thể nuốt sống hắn: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì nhi tử ta?!”
Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ rất vô tội: “Làm cái gì? Ta chỉ là nói chuyện, tâm sự như bạn bè lâu năm mà thôi, ta có làm gì đâu.” “Ta đã nói rồi, ta và hắn là bằng hữu mà.”
“Cái gì cũng không làm ư?!” Mị Đại gầm thét, hận đến phát cuồng, để tên hỗn đản này vào đây, là quyết định sai lầm nhất đời hắn. “Ta muốn giết ngươi!”
“Giết ta?” Thần sắc Lữ Thiếu Khanh lạnh xuống, chỉ trong nháy mắt, dù là Mị Đại, Mị Á hay Mị Lâu đều cảm nhận được nhiệt độ không trung giảm xuống, phảng phất có một trận Hàn Phong thổi qua.
“Lợi dụng đại trận là muốn giết ta sao?” Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh chỉ thẳng vào Mị Á, con ngươi nàng đột nhiên co rụt lại, cảm thấy mình bị khóa chặt bởi một ma vương Địa Ngục. Trong lòng nàng bắt đầu dấy lên sợ hãi, nỗi sợ hãi không thể ức chế như độc dược nhanh chóng tràn ngập toàn thân nàng, xâm nhiễm huyết mạch, ăn mòn linh hồn nàng.
Thân thể Mị Á bắt đầu run nhè nhẹ, cuối cùng biên độ run rẩy càng lúc càng lớn.
“Két két…” Thậm chí, hàm răng nàng bắt đầu va vào nhau. “Hắn, hắn có lẽ thật sự sẽ giết, giết ta mất.” Ý nghĩ này xuất hiện khiến Mị Á càng thêm sợ hãi, một luồng hơi lạnh xộc thẳng lên trán.
“Ngươi, ngươi…” Vào khoảnh khắc mấu chốt, Mị Lâu phát hiện điều không ổn, hắn hừ lạnh một tiếng, sải bước ra, chắn trước mặt Mị Á, giúp nàng chặn lại uy áp của Lữ Thiếu Khanh.
“Hô, hô…” Cảm giác sợ hãi lập tức biến mất, Mị Á thở hổn hển. Nàng suýt chút nữa cho rằng mình sẽ bị đánh chết. Uy áp của một vị Hóa Thần, hoàn toàn không phải một Nguyên Anh như nàng có thể chịu đựng được.
“Tiểu tử, ngươi quá đáng!” Sát ý trong lòng Mị Lâu nhanh chóng không thể ức chế: “Chúng ta coi ngươi là khách nhân, không ngờ ngươi lại báo đáp Mị gia ta như vậy.” “Xem ra ngươi có chủ tâm tìm chết!”
Lữ Thiếu Khanh không nói gì, mà là hai ngón tay khép lại chỉ về phía Mị Lâu. Trong mắt Mị Đại, Mị Á, đây chỉ là một động tác bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Nhưng với Mị Lâu, đó lại là một kiếm kinh thiên. Một thanh trường kiếm khổng lồ từ không gian xa xôi đâm thẳng về phía hắn, thân kiếm khổng lồ chiếm trọn tầm mắt hắn, kiếm ý kinh khủng khiến linh hồn hắn run rẩy.
“A…” Mị Lâu hét lớn một tiếng, trên thân hắn bộc phát ra khí tức kinh người. Rõ ràng là Hóa Thần hậu kỳ, cảnh giới thất tầng. Khí tức cường đại bộc phát, uy lực khủng bố lấy hắn làm trung tâm bắt đầu khuếch tán, Mị Á không kịp chuẩn bị, giống như một con diều bị gió lốc cuốn đi.