» Chương 1288: Tại sao không nói cha ta tiễn hắn ra?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
Hắn là Hóa Thần!
Câu nói này thốt ra từ miệng Mị Lâu, tràn đầy bất đắc dĩ và chua xót.
Mị Á khẽ giật mình, lại một lần nữa hiểu rõ.
Việc Mị Đại tiễn hắn, vừa là dò xét Lữ Thiếu Khanh, vừa là mong Lữ Thiếu Khanh rời đi.
Lữ Thiếu Khanh ở chỗ này, uy hiếp đối với nàng và Mị Càn là quá lớn.
Nếu hai người bọn họ xảy ra bất trắc, hai người lợi hại nhất trong thế hệ trẻ Mị gia liền bị phế bỏ.
Đến lúc đó, Mị Đại thật sự sẽ phải đi luyện tiểu hào.
“Nhị trưởng lão, cứ như vậy buông tha hắn sao?”
Mị Á vẫn không cam tâm: “Hắn đối với Mị gia có địch ý.”
Từ bao giờ mà một Hóa Thần lại lợi hại đến thế? Khiến Mị gia phải cúi đầu sao?
Kẻ có địch ý chính là địch nhân, mà địch nhân, hẳn phải dùng hết thảy thủ đoạn để tiêu diệt.
Mị Lâu lạnh lùng nói: “Chờ có cơ hội, nếu không có niềm tin tuyệt đối thì không thể ra tay với hắn.”
“Không như vậy, chẳng lẽ muốn ở đây triệt để đánh một trận với hắn sao?”
Nói xong, hắn chỉ vào vị trí bế quan của Mị Càn và hỏi: “Ngươi thấy được điều gì sao?”
Mị Á thầm nghĩ trong lòng, ta chỉ thấy cánh cửa động đã bị phá nát.
Mị Lâu nhìn thấy biểu cảm của Mị Á, hắn nhắc nhở: “Trận pháp quanh nơi Mị Càn bế quan có một phần do ta bố trí, vậy mà hắn lại có thể một kích phá cửa mà không kinh động đến trận pháp.”
“Đối mặt với đối thủ như vậy, Mị gia chúng ta không có niềm tin tuyệt đối giữ chân được hắn.”
“Đánh nhau, sẽ chỉ triệt để vạch mặt.”
Mị Á đã hiểu ra, Lữ Thiếu Khanh còn là một vị cao thủ trận pháp. Trận pháp mà Mị gia vốn tự hào lại không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, không thể vây khốn được hắn.
Việc không thể vây khốn một Hóa Thần sẽ gây ra lực sát thương lớn đến mức nào, Mị Á rất rõ ràng.
Thế nhưng càng như vậy, trong lòng nàng càng không cam tâm và phẫn nộ.
Nàng vốn cho rằng trận pháp có thể vây được Lữ Thiếu Khanh, kết quả lại bị Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhõm trêu đùa.
“Chẳng lẽ tứ trưởng lão chết cứ tính như vậy sao?”
Mị Lâu lại nhịn không được thở dài: “Em gái ngươi à, ngươi không nói thì có thể làm sao? Lòng ta cũng rất bất đắc dĩ a.”
“Cho nên, không có nắm chắc phần thắng, chúng ta không thể ra tay.”
Mị Lâu không phải không muốn giết Lữ Thiếu Khanh, nhưng biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh khiến hắn không dám làm loạn. Mị Bắc Lạc chính là ví dụ tốt nhất.
Mị Bắc Lạc cùng hai vị trưởng lão Ngao gia cùng một chỗ, cuối cùng vẫn lạc.
Mị Á trầm mặc.
Nàng đã nghe được sự bất đắc dĩ của Mị Lâu.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất uất ức.
Cái gọi là Mị gia, cái gọi là đệ nhất gia tộc, nguyên lai khi đối mặt với Lữ Thiếu Khanh cũng lộ ra vẻ bất lực như vậy.
Nguyên lai, có được thực lực cường đại mới là căn bản nhất.
Chỉ cần có được thực lực, dù là đệ nhất gia tộc cũng phải cúi đầu.
Mị Á bỗng nhiên thấy ánh mắt mình trở nên càng thêm nóng bỏng, ánh sáng dã tâm càng thêm xán lạn.
Mị Lâu cảnh cáo Mị Á: “Gặp được hắn, không có nắm chắc phần thắng thì không nên trêu chọc hắn, không muốn cho hắn có lý do ra tay với ngươi.”
Mị Lâu rất đau đầu. Mị gia uy hiếp Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh ngược lại quay sang uy hiếp Mị gia, mà lại uy hiếp lực càng ngày càng mạnh.
Lớn đến vậy rồi, chưa từng thấy người nào khó chơi như thế.
“Các ngươi cố gắng tu luyện, tương lai, hãy để hắn trở thành đá mài đao của các ngươi…”
Tiêu Y và những người khác chờ ở bên ngoài hơn nửa ngày, chờ đến trời đã tối rồi mà không thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh, cũng không thấy bên trong có bất kỳ động tĩnh gì.
Tiêu Y lần nữa dời ánh mắt về phía Thượng Quan Xúc ở bên cạnh: “Thượng Quan tỷ tỷ, thật sự không thể đi vào sao?”
Thượng Quan Xúc nhíu mày, chậm rãi lắc đầu: “Đây thế nhưng là Mị gia, nào có dễ dàng như vậy đi vào?”
“Nhị sư huynh ngươi quá lỗ mãng.”
Xem Mị gia là đường cái sao? Nói đi vào là đi vào?
Không sợ bên trong có ba trăm đao phủ thủ sao?
“Cái gia hỏa kia làm việc chính là như vậy, chưa từng thương lượng với người khác.” Tuyên Vân Tâm cũng có mấy phần oán khí, thật sự là một đại hỗn đản.
Tiêu Y tin tưởng Lữ Thiếu Khanh làm việc sẽ không lỗ mãng, nhưng đã lâu như vậy rồi mà không thấy hắn ra, ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Nhị sư huynh sẽ không ở bên trong bị người ta giữ lại chứ? Nếu có thể vào xem thì tốt biết mấy.
Tiêu Y đang lo lắng đến mức đã suy nghĩ có nên triệu hoán Đại sư huynh đến hay không, bỗng nhiên có người lạnh lùng hừ một tiếng.
“Các ngươi ở chỗ này làm gì?”
Là Mị Phi đã trở về.
Tiêu Y thấy Mị Phi, mắt sáng lên, nói với Mị Phi: “Ngươi thật vừa lúc, đưa chúng ta vào đi.”
Cứ như một người bạn quen biết, vẻ chăm chú của Tiêu Y khiến Mị Phi hoảng hốt một cái.
Chính mình đã tha thứ cho cái xú nha đầu này sao?
Khi nàng biết Lữ Thiếu Khanh vậy mà trực tiếp xông vào nhà bọn họ, nàng đầu tiên là giật nảy mình, cuối cùng lại mừng rỡ quá đỗi.
“Ha ha ha… Hắn nghĩ quẩn sao?”
“Các ngươi chờ ở chỗ này, là muốn đến giúp hắn nhặt xác, đúng không?”
Mị Phi kích động lắm, suýt chút nữa đã muốn gào thét vài tiếng.
Lão thiên có mắt, lão thiên có mắt.
Tên hỗn đản kia rốt cục đã bành trướng quá độ, dám trực tiếp xông vào nhà nàng, điều này có khác gì tự động chịu chết đâu?
Mị Phi cảm giác được mùa xuân của mình lại trở về, nam thần đã vứt bỏ nàng lại chạy về theo đuổi nàng.
Cảm giác yêu đương ngọt ngào trở lại, thế giới này sao mà mỹ hảo.
Mị Phi đã nóng lòng muốn xông vào, nhìn xem các tộc nhân của mình làm thế nào để đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Bất quá, hiện tại phải trêu chọc cái xú nha đầu trước mặt đã. Nàng đối Tiêu Y cười lạnh: “Không biết sống chết, cho rằng Mị gia chúng ta dễ bắt nạt sao?”
Chống đối hắn, vậy mà dám lên tận cửa.
Thọ Tinh công treo ngược sao?
Tiêu Y không vui: “Để ngươi đưa chúng ta vào một cái, không mang theo thì thôi, còn muốn ở đây nói châm chọc?”
“Ba tám, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là niên kỷ có chút lớn, không ngờ tuổi của ngươi đã lớn đến cái tình trạng này, đã bị lão niên si ngốc sao?”
“Ngươi nói cái gì?” Mị Phi bị tức chết rồi.
Vẫn là mùi vị quen thuộc, bị Tiêu Y một câu làm tức giận đến lửa giận bay thẳng lên trán, nửa ngày nói không ra lời.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi cho rằng nhà các ngươi là đầm rồng hang hổ à? Đi vào rồi thì ra không được à?”
“Nói cho ngươi biết, nhị sư huynh của ta đi vào thế nào, hắn liền sẽ ra thế ấy. Người Mị gia các ngươi còn phải cung cung kính kính, khách khách khí khí đưa hắn ra ngoài.”
Thượng Quan Xúc cũng không nhịn được lắc đầu, lời nói này quá khen ngợi rồi.
Lữ Thiếu Khanh tới cửa là tìm phiền toái, làm sao có thể còn được Mị gia cung kính đưa ra ngoài chứ?
Không bị đánh chết đều coi như hắn gặp may mắn.
“Ha ha….” Mị Phi vui vẻ, như nghe thấy chuyện cười lớn: “Ngươi tại sao không nói cha ta muốn đích thân tiễn hắn ra ngoài luôn đi?”
Thượng Quan Xúc bỗng nhiên thần sắc khẽ động, nói: “Có người ra!”
Ánh mắt đám người trong nháy mắt nhìn về phía cửa chính Mị gia, tiếp đó, tất cả mọi người thấy được một màn khiến bọn họ cả đời khó quên.
Mị Đại đang cùng Lữ Thiếu Khanh đi ra từ bên trong Mị gia…