» Chương 1334: Ca của ngươi kiếm ý
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025
Thoáng chốc đã hơn một tháng trôi qua, Lữ Thiếu Khanh cũng tỉnh lại từ lúc nhập định. Trải qua khoảng thời gian dưỡng thương này, thương thế của hắn cuối cùng đã chuyển biến tốt đẹp không ít; ít nhất, sức chiến đấu của hắn đã khôi phục một phần, có thêm khả năng tự vệ. Sở dĩ hắn có thể khôi phục nhanh như vậy, phần lớn là nhờ hắn tu luyện Thái Diễn Luyện Thể Quyết, dù là tổn thương nặng đến đâu cũng có thể nhanh chóng hồi phục.
Mà muốn triệt để hồi phục hoàn toàn thì cần một hai năm thời gian. Thế nhưng Lữ Thiếu Khanh lại không hề lo lắng về điều này. Hắn có nhẫn trữ vật, đến lúc đó chỉ cần vào phòng thời gian để dưỡng thương và tu luyện là đủ.
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, nhìn thoáng qua xung quanh, dự định trở về môn phái. Đúng lúc này, khi hắn nhìn quanh, ánh mắt bỗng nhiên khựng lại. Sau lưng hắn dấy lên một cỗ ý lạnh, phảng phất có luồng hơi lạnh thổi tới.
Lữ Thiếu Khanh dụi mắt, thầm mắng: “Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ quái vật đã phát hiện ra nơi đây rồi sao?”
Ở phía xa, tại trung tâm vụ tự bạo của Hề Ung, có một khe nứt màu đen dài hai, ba dặm, như miệng của Ác Ma đang im lặng mở ra, có thể nuốt chửng bất kỳ ai vào đó bất cứ lúc nào. Kiểu khe nứt như thế này Lữ Thiếu Khanh đã gặp nhiều, cũng rất quen thuộc. Cho nên tóc gáy hắn dựng ngược. Nếu những con quái vật màu đen kia xuất hiện ở đây, thì Lăng Tiêu phái vẫn nên dọn nhà đi thôi.
Khe nứt xuất hiện ở đây, Lữ Thiếu Khanh không thể ngồi yên mặc kệ, dù sao thực lực của hắn bây giờ xem như người mạnh nhất Tề Châu. Nếu Tề Châu có biến, người đầu tiên gánh chịu tai ương cũng là hắn, cái gã soái ca này.
“Bi kịch a!” Lữ Thiếu Khanh dở khóc dở cười. “Sao bất tri bất giác ta đã trở thành người đứng đầu, sao lại thảm như vậy?”
Lữ Thiếu Khanh cẩn thận tiến lại gần, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện: “Thiên linh linh địa linh linh, tuyệt đối đừng là quái vật màu đen.”
Nhưng mà sợ điều gì thì điều đó lại tới, hắn chưa kịp triệt để đến gần đã biết rõ đó chính là khe nứt của những con quái vật màu đen kia. Không gì khác, dù cách rất xa, Lữ Thiếu Khanh vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối đặc trưng của chúng: mùi mục nát, tử vong, tàn lụi.
Lữ Thiếu Khanh bực bội ngửa mặt lên trời thở dài: “Ngươi đại gia, lần này trở về chỉ muốn làm một chuyện, đó là nghĩ yên lặng làm một mỹ nam tử, vậy mà cũng không được sao?”
Sau tiếng thở dài phiền muộn, Lữ Thiếu Khanh chợt phát hiện nơi đây chỉ là một vết nứt, cũng không có quái vật màu đen xuất hiện. Hắn lập tức mừng rỡ, phi tốc xông tới: “Bọn quái vật vẫn chưa phát hiện ra lối đi này sao? Mặc kệ, mau chóng đóng nó lại đã.”
“Đóng lại xong thì về ngủ thôi!”
Bề mặt khe nứt quanh quẩn những tia sét màu đen. Loại sét đen này có thể khiến người khác bó tay vô sách, nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói lại dễ dàng nắm giữ. Lữ Thiếu Khanh xông tới, quả nhiên không thấy quái vật màu đen nào, tâm trạng càng thêm vui vẻ. Chỉ cần nơi đây chưa từng xuất hiện những con quái vật màu đen kia, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy không khí cũng thật tươi mới, dù là trong không khí vẫn tràn ngập mùi lưu huỳnh, hắn cũng thấy thơm ngào ngạt.
“Các ngươi đều không tỉnh ngủ, các ngươi đều ru rú trong nhà, các ngươi đều không phát hiện nơi đây…”
Lữ Thiếu Khanh vừa hấp thu tia sét màu đen, vừa âm thầm cầu nguyện. Khe nứt theo những tia sét màu đen không ngừng bị hấp thu mà dần dần thu nhỏ lại. Đang lúc Lữ Thiếu Khanh cho rằng rất nhanh có thể giải quyết xong thì…
Bỗng nhiên!
Một cỗ ba động, một đạo thần thức từ phía sau khe nứt, từ trong hư không gợn sóng mà tới. Thần thức băng lãnh như gió lạnh thổi qua, ngay sau đó, một tiếng gầm giận dữ từ trong hư không truyền tới.
“Rống!”
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi. Trong thần thức của hắn, một con quái vật màu đen thân hình nhỏ nhắn xinh xắn từ sâu trong hư không lao thẳng tới khe nứt này.
“Mã đức!”
Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng: “Cút đi!”
Trên tay hắn tăng tốc động tác đồng thời, thần thức xông vào hư không bên trong, muốn kéo dài thời gian. Thần thức vô hình, nhưng lại như hữu hình, trong hư không hung hăng công kích quái vật màu đen. Tu luyện Kinh Thần Quyết nên thần thức của hắn vô cùng kinh khủng, đã sớm siêu việt cảnh giới Hóa Thần chín tầng. Như một cây đại chùy hung hăng đánh bay con quái vật màu đen.
“Rống!”
Quái vật màu đen lần nữa gầm thét, một đôi mắt tinh hồng trong hư không đen như mực lộ ra phá lệ kinh khủng. Ngay sau đó, trong hư không lần nữa truyền đến ba động, sau một khắc, một cỗ khí tức sắc bén xông ra, thẳng đến Lữ Thiếu Khanh mà tới. Khí tức sắc bén như lợi kiếm, không khí quanh thân bị cắt xẻ, vỡ vụn.
“Ta dựa vào!”
Lữ Thiếu Khanh lần nữa quá sợ hãi: “Con em ngươi kiếm ý?”
“Không đúng, là ca của ngươi kiếm ý!”
“Chuyện gì xảy ra?”
Quái vật màu đen thế mà sử xuất một cỗ kiếm ý, kiếm ý sắc bén bộc lộ toàn bộ, nhuệ khí bức người, giống với kiếm ý của Kế Ngôn. Chỉ có điều trong đó mang theo khí tức mục nát, tử vong.
“Còn phụ ma, chơi đây…”
Lữ Thiếu Khanh vắt óc cũng không nghĩ ra đây là vì sao. Bất quá, dù giống kiếm ý của Kế Ngôn, nhưng uy lực lại không thể so sánh với Kế Ngôn. Có hình mà không có thần, đối phó người khác thì được, nhưng dùng để đối phó Lữ Thiếu Khanh thì lộ ra vô cùng bất lực. Cùng Kế Ngôn so tài vô số lần, đối với kiếm ý của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh đã sớm quen thuộc thấu đáo.
Lữ Thiếu Khanh chỉ hừ lạnh một tiếng, Mặc Quân nhảy ra, chỉ huy Mặc Quân kiếm đánh trả. Kiếm quang đột khởi, nhẹ nhõm đánh tan kiếm ý của quái vật, hơn nữa còn giết tiến vào hư không bên trong, đối với quái vật phát động phản kích.
“Rống!”
Con quái vật này không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh một đòn phản kích đã khiến nó bị thương, trong hư không tung xuống máu đen, thân hình nhúc nhích, biến mất trong hư không màu đen.
“Trốn đi?”
Quái vật mặc dù biến mất, nhưng Lữ Thiếu Khanh cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm mình từ trong hư không màu đen, bởi vậy có thể chứng minh con quái vật kia cũng không có thoát đi. Lữ Thiếu Khanh cười lạnh, thần thức lại lần nữa lan tràn ra, quái vật mặc dù trốn đi, nhưng cũng không thể giấu giếm được hắn.
Rất nhanh, Lữ Thiếu Khanh liền tìm được quái vật, thần thức mãnh liệt mà ra, hóa thành vô hình lưỡi dao đối với quái vật phát động hung hăng một kích.
“Rống!”
Quái vật lại một lần nữa bị thương nặng, phun ra máu tươi. Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh lại cảm giác được thần thức của mình dường như bị thứ gì đó nuốt chửng một chút, lực lượng phản phệ khiến hắn cực kỳ khó chịu. Một ngụm máu tươi dâng lên đến cổ họng, không đợi Lữ Thiếu Khanh kịp phản ứng, hư không màu đen gợn sóng, trong cảm giác thần thức của hắn, quái vật giống như chui vào hư không bên trong, sau đó hoàn toàn biến mất.
“Lại là quái vật đặc thù sao?”
Lữ Thiếu Khanh đau đầu. Quái vật quỷ dị, từ phía trên mà đến, trời mới biết về sau sẽ còn xuất hiện tồn tại dạng gì.
Con quái vật màu đen kia rời đi không lâu sau, trong hư không truyền đến vô số tiếng gầm rống của quái vật, vô số mắt tinh hồng trong hư không sáng lên, thẳng đến nơi đây mà tới.
“Em gái ngươi a!”
Sợ đến Lữ Thiếu Khanh suýt chút nữa tè ra quần. Bất quá, trước khi quái vật tới, khe nứt dưới nỗ lực của hắn, cuối cùng đã đóng lại vào khoảnh khắc cuối cùng. Lữ Thiếu Khanh lúc này mới phun ra ngụm máu đã dâng lên, cảm thấy thương thế của mình lại tăng thêm không ít. Hắn lau miệng, thở dài một tiếng: “Tương lai, dược hoàn a!”