» Chương 1337: Mới cây ngô đồng

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 1, 2025

“Ngoan nữ nhi!”

Hơn nửa năm không gặp, Lữ Thiếu Khanh cũng rất vui vẻ. Y sờ đầu Tiểu Hắc, phát hiện Tiểu Hắc đã lớn lên không ít, lớn hơn một vòng, lông vũ màu đen càng thêm sáng ngời.

Lữ Thiếu Khanh tuổi già an lòng, như một lão phụ thân thấy con cái trưởng thành, lộ ra nụ cười hiền lành: “Cao lớn hơn không ít rồi đấy!”

Y xoa đầu Tiểu Hắc, hỏi: “Cảnh giới gì rồi?”

Lai lịch của Tiểu Hắc không hề tầm thường. Nó từng được gã nam nhân thần bí kia xưng là Thần thú, thậm chí khiến gã ta cam nguyện từ bỏ thân thể mình để chiếm đoạt thân thể Tiểu Hắc. Từ đó có thể thấy được, lai lịch của Tiểu Hắc quả thực phi phàm.

Trên tay Lữ Thiếu Khanh, Tiểu Hắc mở cánh, một cỗ khí tức hùng hậu tỏa ra.

Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng bốn.

Từ khi xuất sinh đến nay, Tiểu Hắc cũng chỉ mới hơn hai năm, chưa đầy ba năm thời gian.

“Thật nhanh, thật đáng hâm mộ!” Lữ Thiếu Khanh trong lòng vô cùng hâm mộ.

Phương thức tu luyện của Tiểu Hắc chủ yếu là ngủ. Trong lúc ngủ say, nó đã có thể tăng cường thực lực – điều mà Lữ Thiếu Khanh nằm mơ cũng muốn có được.

“Ngoan ngoãn cố gắng, tranh thủ mạnh lên thật nhanh, về sau giúp ba ba thu thập kẻ xấu nhé!”

“Tốt, tốt!” Tiểu Hắc như một đứa trẻ được khen ngợi, hưng phấn vỗ cánh, vui vẻ nói: “Về sau ta sẽ giúp ba ba thu thập kẻ xấu!”

Nhìn Tiểu Hắc, Lữ Thiếu Khanh chợt nhớ ra. Cổ tay y khẽ lật, một đoạn nhánh cây dài nửa xích xuất hiện trong tay. Nhánh cây tỏa ra sinh mệnh chi lực nồng đậm, vừa xuất hiện đã lập tức hấp dẫn sâu sắc Tiểu Hắc.

Đây là nhánh cây của Ngô Đồng Thần Thụ, hơn nữa còn là một nhánh đặc biệt. Khác với những thứ đã cho Thiều Thừa và những người khác, bản thể Ngô Đồng Thần Thụ từng nói, nhánh cây này Lữ Thiếu Khanh nhận được có thể sinh trưởng thành một Ngô Đồng Thần Thụ mới.

Tiểu Hắc há miệng mổ một cái lên nhánh cây, nhưng không hề để lại chút dấu vết nào. Nó trông mong nhìn Ngô Đồng Thần Thụ, rất có ý muốn chiếm làm của riêng.

“Ba ba, đây là cái gì?”

“Ngô Đồng Thần Thụ!”

Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, sau đó ném mạnh, nhánh cây cắm thẳng xuống đất.

Sinh mệnh khí tức nồng đậm lan tỏa. Chỉ thấy bề mặt nhánh cây phát ra luồng quang mang màu xanh, yếu ớt tựa như đang hô hấp.

Ngay sau đó, mặt đất nhúc nhích, luồng quang mang màu xanh dần dần mãnh liệt. Nhánh cây Ngô Đồng Thần Thụ tựa hồ đang mọc rễ nảy mầm, không ngừng vươn rộng xuống lòng đất.

Rầm rầm…

Hai cây đại thụ trên đỉnh đầu Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên rung chuyển dữ dội.

Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cành lá của hai cây cổ thụ đang nhanh chóng khô héo, rụng xuống, tựa như mùa đông đã về.

Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được sinh mệnh lực của hai cây đại thụ đang không ngừng tiêu tán, bị nhánh cây Ngô Đồng Thần Thụ hấp thu.

Nhìn lại nhánh cây Ngô Đồng Thần Thụ, ban nãy chỉ dài nửa xích, giờ đây đã dài hơn mười hai thước, xung quanh còn nhú lên những mầm xanh nhỏ bé.

Trên thực tế, không chỉ hai cây đại thụ cạnh Lữ Thiếu Khanh, mà ngay cả sinh mệnh lực của các loài thực vật lân cận cũng đều bị hấp thu sạch.

Chừng nửa khắc đồng hồ sau, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh, tất cả thực vật đều khô héo, chết đi như thể mùa đông đến, tuyết lớn bao phủ. Mọi sinh mệnh lực đều đã bị nhánh cây Ngô Đồng Thần Thụ hấp thu.

Nhánh cây Ngô Đồng Thần Thụ này, sau khi hấp thu lượng lớn sinh mệnh năng lượng từ thực vật, đã trưởng thành một cây nhỏ. Cao hai trượng, thân to bằng miệng chén, từ trên cành cây đã mọc ra những cành mới, và trên những cành mới này nhú lên vài chiếc lá non xanh nhạt. Dù chỉ có vài chiếc, chúng lại tỏa ra sinh mệnh khí tức nồng đậm.

Đổi lại là cái giá phải trả: các loài thực vật lân cận đều khô héo, mất đi sinh mệnh khí tức, tạo nên một cảnh tượng đìu hiu, tiêu điều.

Hai cây cổ thụ cạnh Lữ Thiếu Khanh, do ở gần nhất, trực tiếp bị hút khô, lá cây rụng sạch, trơ trụi những cành cây khẳng khiu.

Lữ Thiếu Khanh dùng tay chọc chọc bề mặt thân cây.

“Phốc!”

Y dễ dàng đâm ngón tay vào bên trong cây khô, vô số mảnh gỗ vụn bắn tung tóe. Bên trong cây khô đã mục nát, hai cái cây này tựa hồ đã khô héo mấy chục năm trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hóa thành mục nát hoàn toàn.

“Quả thật là bá đạo mà!” Lữ Thiếu Khanh nhìn Ngô Đồng Thần Thụ, không kìm được cảm thán.

Thảo nào trước đây khi nhìn thấy cây Ngô Đồng Thần Thụ kia, xung quanh không hề có một thân cây nào, mặt đất thậm chí không có lấy một cọng cỏ. Hóa ra, hễ tới gần sẽ bị hút khô.

Tiểu Hắc nhìn thấy Ngô Đồng Thần Thụ, đôi mắt càng sáng hơn, bay thẳng đến, vững vàng đậu lên trên.

Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ nhìn hai cây cổ thụ khô héo, phiền muộn nói: “Sau này ta ngủ ở đâu đây?”

Suy nghĩ một lát, Lữ Thiếu Khanh tìm một khối tảng đá, “Nhất Kiếm” san phẳng, sau đó đặt dưới gốc Ngô Đồng Thần Thụ. Một chiếc giường nằm giản dị liền hoàn thành.

“Không có võng, đành đơn giản một chút vậy…”

Lữ Thiếu Khanh chưa được thanh tịnh bao lâu thì đã có người đến.

“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ngươi ở đâu?”

Người đến chính là Thái Cửu. Nàng tìm được nơi này, phát hiện Lữ Thiếu Khanh, lập tức mừng rỡ reo lên: “Lữ sư huynh, ngươi trở về rồi sao?”

Lữ Thiếu Khanh liếc nàng một cái: “Đừng nói ra ngoài, ngươi cứ coi như ta chưa hề trở về.”

Thái Cửu ngạc nhiên: “Sao, tại sao vậy ạ?” Nàng ít khi liên hệ với Lữ Thiếu Khanh nên vẫn chưa quen thuộc.

“Nếu để chưởng môn biết thì y chẳng phải sẽ bắt ta đi làm việc sao?”

Lý do đơn giản và tự nhiên của Lữ Thiếu Khanh khiến Thái Cửu không biết phải nói gì.

Tuy nhiên, việc Lữ Thiếu Khanh trở về khiến trong lòng nàng vô cùng an tâm. Lữ Thiếu Khanh là cường giả cảnh giới Hóa Thần, có hắn tọa trấn, cảm giác an toàn tăng lên gấp bội.

Tuy nhiên, Thái Cửu biết thì Doãn Kỳ tự nhiên cũng biết. Mà Doãn Kỳ lại không nghe lời như Thái Cửu, nàng lập tức đem tin tức này nói cho sư phụ mình.

Cơ Bành Việt biết thì chưởng môn Ngu Sưởng tự nhiên cũng biết.

Thế nên, chưa đầy hai ngày, Ngu Sưởng đã trực tiếp xông thẳng đến cửa.

“Tốt tiểu tử, ngươi dám trốn ở đây lười biếng hả!”

Ngu Sưởng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh ung dung nhàn nhã nằm đó, cơn giận lập tức không sao kiềm chế được.

Cái tiểu tử này sao lại lười đến thế? Rõ ràng có một thân năng lực lại cam tâm làm đồ lười.

“Mau đi hỗ trợ!”

Việc đánh bại Quy Nguyên Các, tiếp quản thế lực Quy Nguyên Các, liên quan đến quá nhiều chuyện, khiến y – vị chưởng môn này – bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Lữ Thiếu Khanh nhìn Ngu Sưởng, hết sức kỳ quái: “Chưởng môn, ngươi tới đây làm gì?”

“Ngươi rảnh rỗi lắm sao? Lại có thời gian đến quấy rầy ta ư?”

“Đừng có lười biếng nữa! Thân là chưởng môn, không lo làm việc đàng hoàng, ngươi làm sao có thể dẫn dắt Lăng Tiêu Phái tiếp tục tiến lên, đi về phía huy hoàng?”

“Quy Nguyên Các kia là vết xe đổ rõ ràng, ngươi còn không hấp thụ kinh nghiệm sao?”

“Chưởng môn Quy Nguyên Các chính là quá lười, nên mới có kết cục như vậy…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3424: Trong bóng tối chìm nổi

Chương 3423: Một chiêu miểu sát

Chương 3422: Quỷ dị thứ ba bộ lạc