» Chương 1500: Coi trọng Hồ Tuyết chân chính nguyên nhân

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

“Hỏng bét!” Hồ Tuyết tái mặt nói, “Đường thành gần đây đã bị Phi Cầm tộc chiếm.”

Đường thành là tòa thành gần Uyên thành nhất.

Lữ Thiếu Khanh nhíu mày hỏi, “Không có cách nào đến đó sao?”

Hồ Tuyết lắc đầu, nhưng hắn không quá lo lắng, để lộ nụ cười, “Tiền bối không cần lo lắng, chúng ta có thể đi đường vòng.”

Thế nhưng khi Hồ Tuyết lần lượt thử qua, dù là từ Uyên thành hướng Tây Bắc đến Đường thành, hay các thành trì ở phía Bắc, phía Nam, phía Tây Nam của Uyên thành, tất cả đều đã bị Phi Cầm tộc chiếm giữ.

Nói cách khác, Uyên thành đã bị cô lập.

Nếu truyền tống đến đó, cũng chỉ sẽ rơi vào vòng vây của Phi Cầm tộc, trở thành cá trong chậu.

Trừ phi đi đường bộ, nhưng nếu vậy, sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian.

Hồ Tuyết cũng không còn cách nào, nụ cười đã tắt hẳn, vẻ mặt đau khổ nhìn Lữ Thiếu Khanh hỏi, “Tiền bối, giờ phải làm sao đây?”

Trong lòng Hồ Tuyết dâng lên một cỗ bất an, thần sắc hoang mang nói, “Phi Cầm tộc không biết nổi điên gì mà lại chiếm hết thành trì, chuyện này trước kia chưa từng xảy ra.”

“Trừ truyền tống trận, không còn cách nào khác sao?”

Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, lúc này hắn chỉ hận không có tọa độ của Kỳ thành, nếu không đã trực tiếp mở cửa đi qua rồi, đâu ra lắm chuyện phiền toái như vậy.

“Nếu không thì bay qua!” Hồ Tuyết nói ra phương pháp thứ hai.

“Lãng phí thời gian!” Lữ Thiếu Khanh còn chưa kịp mở miệng, Kế Ngôn đã lên tiếng trước.

Hắn lấy linh thạch ra, phất tay một cái, trực tiếp khởi động truyền tống trận. Sau đó hắn một bước bước vào truyền tống trận, biến mất không còn tăm hơi.

“Hỗn đản!”

Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, vừa mắng lớn vừa đuổi theo, “Cái đồ hấp tấp…!”

Hồ Tuyết choáng váng, đứng sững tại chỗ nhìn Tiêu Y và bọn hắn lần lượt biến mất trong truyền tống trận.

Mấy hơi thở sau, Hồ Tuyết cắn răng, cũng vội vàng đuổi theo. Trong lòng không nhịn được thầm nhủ, Mộc Vĩnh tiền bối nói đúng thật, hấp tấp hấp tấp, chẳng lẽ không biết chuyện này không thể gấp gáp sao? Mặc dù nhìn đáng tin cậy hơn Mộc Vĩnh tiền bối, nhưng vị Kế tiền bối này làm việc lại chẳng đáng tin cậy chút nào. Còn nói là sư huynh nữa chứ, khinh bỉ!

Hồ Tuyết không còn cách nào, chỉ có thể đi theo bọn họ.

Quang mang lóe lên, Mộc Vĩnh liền nghe được bên tai truyền đến tiếng Lữ Thiếu Khanh hùng hổ.

“Ngươi có biết ngươi làm như vậy là quá đáng không?”

Hồ Tuyết trong lòng thầm gật đầu, quả thật quá đáng, đặt tất cả mọi người vào nguy hiểm.

Tiếng Lữ Thiếu Khanh tiếp tục truyền đến, “Ngươi cho rằng ngươi rất có tiền sao?”

“Linh thạch là để lãng phí như thế này sao? Ngươi muốn đi qua thì bảo lão hồ ly này bỏ linh thạch ra khởi động truyền tống trận có chết được không? Linh thạch của ngươi nhiều quá, xài không hết thì đưa cho ta đi, ngươi có biết lãng phí sẽ bị sét đánh không?”

“Bịch!” Hồ Tuyết đứng không vững, trực tiếp ngã quỵ.

Lữ Thiếu Khanh quay đầu, nhìn thấy Hồ Tuyết đang nằm rạp trên mặt đất, mặt tràn đầy ngạc nhiên, “Ngươi làm gì vậy? Đứng truyền tống trận cũng có thể choáng à? Con hồ ly này của ngươi sẽ không phải bị hư rồi đấy chứ?”

Hồ Tuyết đứng dậy, lệ rơi đầy mặt. Ta cứ nghĩ ngươi đang trách cứ sư huynh của ngươi làm việc vội vàng hấp tấp, không ngờ lại là trách hắn lãng phí linh thạch!

Hồ Tuyết vừa khóc vừa hỏi Lữ Thiếu Khanh, “Tiền bối, ngươi bảo ta đi theo ngươi là muốn dùng linh thạch của ta sao?”

“Đúng vậy, chứ ngươi nghĩ ta coi trọng điểm nào ở ngươi nhất à? Ngươi cũng đâu phải hồ ly cái.”

Hồ Tuyết muốn khóc, thật thà đến mức không thèm qua loa lấy lệ một câu. Cứ tưởng mình thông minh tuyệt đỉnh, biểu hiện khiến tiền bối hài lòng mà được coi trọng. Không ngờ người ta coi trọng chính là túi tiền của mình.

Ngay tại thời khắc Hồ Tuyết đau lòng phiền muộn, cách đó không xa truyền đến tiếng hét phẫn nộ, “Kẻ nào?”

“Là ai?”

“Còn có thể là ai, khẳng định là người của chính chúng ta.”

“Ha ha, nhanh như vậy đã có người đến rồi sao?”

Tiếp đó, mấy con yêu thú Phi Cầm tộc xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Chúng lượn lờ trên đầu, nhìn chằm chằm truyền tống trận ở đây. Khí tức tỏa ra đều là cảnh giới Kết Đan kỳ, chưa thể hóa hình.

“À, không đúng,” bỗng nhiên có một con chim ưng mắt sắc bén, nhìn thấy Hồ Tuyết, “Là súc sinh tẩu thú!”

“Ha ha!” Mấy con Phi Cầm tộc bên cạnh nghe vậy, lập tức cười to, “Tự chui đầu vào lưới.”

“Làm loạn, bọn hắn có mấy vị hóa hình, nhanh chóng thông báo các trưởng lão…”

Sau đó, chúng phát hiện ra đoàn người Lữ Thiếu Khanh, sáu tồn tại hóa hình, ít nhất cũng là Nguyên Anh kỳ trở lên, khiến mấy con Phi Cầm tộc hoảng sợ vội vàng phát tín hiệu cảnh báo.

Tiếng chim hót bén nhọn quanh quẩn trên không Đường thành.

“Hừ!”

Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng, cả người như một thanh lợi kiếm sắp xuất vỏ.

“Làm gì?” Lữ Thiếu Khanh lập tức ngăn cản, “Ngươi ngoan ngoãn đợi cho ta.”

Sau đó ra hiệu Đại Bạch Tiểu Bạch ra tay.

Tuy nhiên, Đại Bạch Tiểu Bạch vừa lộ ra khí tức của mình, liền hù dọa vô số phi điểu. Khí tức khủng khiếp khiến Phi Cầm tộc trong thành lũ lượt phóng lên tận trời.

Mà từ đằng xa có mấy đạo lưu quang xông tới, cảm nhận được khí tức của Đại Bạch Tiểu Bạch, liền lập tức thay đổi phương hướng, không quay đầu lại bỏ chạy khỏi nơi này. Kẻ mạnh nhất ở đây bất quá là Nguyên Anh kỳ, cảm nhận được khí tức Hóa Thần kỳ, không trốn, chẳng lẽ chờ chết sao?

Phi Cầm tộc không hổ danh là tộc có tốc độ có một không hai thiên hạ, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, Phi Cầm tộc ở Đường thành đã lập tức bỏ trốn, khiến nơi đây trở thành một tòa thành không.

Hồ Tuyết nhìn xem thành trì trống rỗng không một bóng người, nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Xuất phát,” Lữ Thiếu Khanh hài lòng gật đầu, nói với Hồ Tuyết, “Còn đứng ngây đó làm gì? Xuất phát thôi…”

Hồ Tuyết im lặng, không thể không lấy ra linh thạch của mình khởi động truyền tống trận.

Cứ như vậy, bọn họ cứ từng trạm từng trạm truyền tống đi qua, trên đường có thành trì rơi vào tay Phi Cầm tộc, có nơi vẫn nằm trong tay Thú tộc.

Nhưng dù là ai nắm giữ thành trì, cũng không thể ngăn cản Lữ Thiếu Khanh bọn hắn đi đường. Phi Cầm tộc chiếm cứ thành trì lại đột nhiên bị khí tức đáng sợ dọa cho chạy mất, bỏ ra đại công sức, tử thương không ít nhân tài mới đánh hạ vài chục tòa thành trì, còn chưa kịp giữ nóng liền bị dọa đến vứt bỏ chạy trốn.

Loại chuyện khác thường này đương nhiên đã được cao tầng Phi Cầm tộc tiếp nhận thông tin.

“Súc sinh tẩu thú có biết kế hoạch của chúng ta không?”

“Không thể nào, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên.”

“Nhiều thành trì như vậy vừa giành được lại mất, cái này gọi ngẫu nhiên sao?”

“Chúng ta còn chưa thấy người, bọn hắn rốt cuộc là từ đâu xuất hiện?”

“Bất kể thế nào, kế hoạch không thay đổi, tiếp tục chấp hành xuống dưới, việc này liên quan đến đại kế của Vương tử, không cho phép thất bại.”

“Không sai, một khi thành công, súc sinh tẩu thú sẽ không còn thời gian xoay sở nữa…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3424: Trong bóng tối chìm nổi

Chương 3423: Một chiêu miểu sát

Chương 3422: Quỷ dị thứ ba bộ lạc