» Chương 1503: Phong nhã chi thú, liền nên đi phong nhã chi địa
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Hồ Tuyết dẫn Lữ Thiếu Khanh cùng đoàn người đi tìm chỗ ở, thu xếp ổn thỏa.
Lữ Thiếu Khanh bất bình nói: “Ăn cướp trắng trợn! Một ngày năm vạn linh thạch? Kỳ thành này không có thú quản lý sao?”
Rồi hắn quay sang Hồ Tuyết: “Ngươi cũng không biết ép giá sao? Cứ thế này tùy ý để người ta chèn ép, không được đâu. Ngươi quá mềm yếu rồi.”
Hồ Tuyết mặt không đổi sắc nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng một vạn con thảo nê mã lao nhanh mà qua. Càng tiếp xúc lâu với Lữ Thiếu Khanh, Hồ Tuyết càng khó mà sinh ra lòng kính nể với hắn. Tính cách lắm mồm, vô sỉ, trơ trẽn của hắn thật khó khiến người ta liên hệ hắn với hai chữ “cao thủ”. Vẫn là Kế tiền bối bên cạnh tốt hơn, khí chất cao nhân hiển lộ rõ ràng. Ngay cả Tiêu tiền bối cũng vậy, tuy có nhiều thắc mắc, nhưng vẻ ngoài đáng yêu, ngọt ngào, không hề khiến người ta chán ghét.
“Có muốn báo cho thú quản không?” Lữ Thiếu Khanh tiếp tục lèo nhèo bên tai Hồ Tuyết, “Không thể để gian thương khi dễ người như thế!”
“Tiền bối, nếu ngươi tiếc linh thạch của ta, chi bằng ngươi tự trả?”
Lữ Thiếu Khanh lập tức ngậm miệng lại, cười ha hả: “Ai nha, thời tiết hôm nay thật tốt, có thể ra ngoài đi dạo.” Hắn chuyển chủ đề một cách tự nhiên, không chút đột ngột: “Đi nơi nào có thể tìm hiểu tin tức đây?”
Chứng kiến hắn tự nhiên chuyển chủ đề như vậy, Hồ Tuyết trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Chẳng lẽ muốn trở thành cao thủ thì vô sỉ, trơ trẽn là điều kiện tiên quyết sao? Mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh một hồi lâu, Hồ Tuyết đợi đến khi huyết khí trong cơ thể mình bình ổn trở lại mới hỏi: “Không biết tiền bối muốn tìm hiểu tin tức gì?”
Lữ Thiếu Khanh viện cớ: “Bế quan nhiều năm, ta đã xa rời thế giới này quá lâu, cần phải đi nghe ngóng tin tức tình báo mới mẻ để mau chóng dung nhập vào thế giới này.”
Hồ Tuyết trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không quá hoài nghi. Hắn trước kia từng sống ở Kỳ thành, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tìm hiểu tình báo, tốt nhất chính là Hổ lầu!”
“Hổ lầu?”
Tiêu Y lập tức xáp lại gần: “Thứ gì vậy? Là lão hổ mở quán sao?”
Hồ Tuyết gật đầu: “Không sai, Tứ đại Vương tộc ở Kỳ thành đều có sản nghiệp riêng của mình, nào là quán rượu, trà lầu, vân vân. Hổ lầu là quán rượu do Hổ tộc mở, là nơi lớn nhất, náo nhiệt nhất, các Vương tộc cùng thế hệ trẻ tuổi của các thế lực khác đều thích đến đó tụ tập.”
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, suy đoán: “Theo như ngươi nói, hẳn là có Hồ ly lầu chứ?”
Tiêu Y lập tức phì phò nói: “Nhị sư huynh, không cho phép ngươi đi uống hoa tửu! Uống hoa tửu, ta phải ngồi xổm ở cửa, trông thật chẳng hay ho gì.”
Lữ Thiếu Khanh lờ đi Tiêu Y, nhìn chằm chằm Hồ Tuyết, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Hồ Tuyết gật đầu: “Hồ tộc quả thật có mở mấy chỗ, nhưng không gọi Hồ ly lầu, mà gọi là Phong Nhã lầu.”
“Ngọa tào! Không hổ là Hồ ly, có vẻ văn hóa hơn lão hổ nhiều.” Lữ Thiếu Khanh đối với điều này tỏ vẻ tán thành: “Cái tên này cũng rất hợp với ta. Linh thú phong nhã thì nên đến chốn phong nhã! Quyết định rồi, cứ thế đến Phong Nhã lầu.”
“Sống lớn thế này, ta còn chưa từng gặp qua Hồ ly tinh, cũng chưa từng thấy Hồ ly tinh khiêu vũ. Đến nơi này mà không nhìn ngó một chút, thật có lỗi với chuyến đi này.”
Tiêu Y trực tiếp trợn ngược mắt phì phò nói: “Nhị sư huynh, ta muốn nói cho sư phụ! Thật là, ở Nhân giới đã muốn uống hoa tửu, đến Yêu giới còn muốn uống hoa tửu nữa sao?”
“Nói đi, đã ngươi quyết định mách lẻo, ta liền không mang ngươi đi.”
“Phản rồi! Sư muội còn muốn quản sư huynh sao?”
Tiêu Y lập tức đổi giọng: “Đừng mà, Nhị sư huynh. Miệng của ta kín nhất, đánh chết ta cũng sẽ không nói cho sư phụ đâu.”
Bên cạnh Hồ Tuyết bó tay rồi. Lập trường đâu? Tiết tháo đâu?
Nhìn Tiêu Y kéo áo Lữ Thiếu Khanh, với nụ cười lấy lòng, giống hệt một chú cún con. Hồ Tuyết không khỏi suy đoán, phải chăng Tiêu tiền bối xuất thân từ loài chó?
“Uy, đứng ngẩn ra làm gì? Dẫn đường đi!” Lữ Thiếu Khanh phất tay để Hồ Tuyết hoàn hồn.
“Nhị sư huynh, dẫn hắn cùng đi sao?” Tiêu Y không hiểu, muốn tìm hiểu tin tức của Tiểu Hồng, mang theo Hồ Tuyết chẳng phải là để hắn biết hết sao? Đến lúc đó, không chừng sẽ khiến Hồ Tuyết nghi ngờ thân phận của bọn họ.
Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn Tiêu Y, hỏi: “Đến lúc đó, ngươi trả tiền sao?”
Khốn kiếp! Hồ Tuyết nghe vậy, lập tức muốn quay đầu về phòng mình, nhắm mắt làm ngơ, không muốn đối diện với Lữ Thiếu Khanh. Còn muốn tiếp tục moi móc lông hồ ly của ta sao? Đi loại kia địa phương, còn muốn ta mời khách? Ta sống lớn chừng này, mấy trăm tuổi rồi, còn chưa gặp qua loại tiền bối như ngươi.
“Tiền bối,” Hồ Tuyết một trăm phần không tình nguyện đi đến địa phận Hồ tộc, “Chúng ta vẫn là đi Hổ lầu đi. Chỗ đó đông người, tin tức cũng được lan truyền nhiều, là một nơi thích hợp với tiền bối.”
“Không được, phải đi Phong Nhã lầu.” Lữ Thiếu Khanh quyết định. Không vì điều gì khác, chỉ là để nhìn Hồ ly tinh khiêu vũ, cũng nhất định phải đi một chuyến cho bằng được.
Vẻ khó xử trên mặt Hồ Tuyết càng tăng lên: “Tiền bối, chi bằng ta chỉ đường cho ngươi thì hơn.”
“Sao thế?” Lữ Thiếu Khanh nhận ra Hồ Tuyết đang khó xử. “Ngươi có nỗi khổ tâm sao?”
“Tốt a, không miễn cưỡng ngươi.”
Hồ Tuyết trong lòng vui mừng, thầm nghĩ: “Xem ra tiền bối cũng không phải người cố tình gây sự.”
“Cảm tạ tiền bối thông cảm.”
Lữ Thiếu Khanh lại “ai” một tiếng, tiếp lời: “Đến lúc đó mà náo loạn, cũng không biết sẽ ra sao đây. Một lão ngoan đồng ngăn cách thế gian lâu như ta, đến lúc đó nhịn không được đánh chết mấy vị công tử tiểu thư Vương tộc, thì phải làm sao đây?”
Ngọa tào! Hồ Tuyết lập tức giật nảy mình.
Ánh mắt hắn không khỏi rơi vào người Tiểu Hắc. Tiểu Hắc lúc này đang treo trên người Đại Bạch, đu đưa trên cánh tay Đại Bạch như chơi đu quay. Trắng trẻo mềm mại, tròn mũm mĩm, một đứa trẻ ba bốn tuổi trông vô cùng đáng yêu. Nhưng mà, bên dưới vẻ đáng yêu ấy lại ẩn giấu sự tàn bạo. Một cước có thể đạp chết một vị Nguyên Anh hậu kỳ. Vạn nhất đến lúc đó nàng lại đột nhiên ra tay đạp chết vài người như vậy… Chưa nói đến Nguyên Anh hậu kỳ, ngay cả dòng chính Vương tộc ở Kết Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ cũng đủ khiến Kỳ thành nổ tung rồi. Mình không đi theo không được rồi. Đi theo còn có thể có cơ hội khuyên can một tiếng; không đi theo, thì chỉ chờ nồi từ trên trời rơi xuống thôi. Thôi thì cứ đi cùng, biết rõ chuyện gì đang xảy ra, coi như có chết, cũng có thể chết một cách rõ ràng phải không?
Cuối cùng, Hồ Tuyết rầu rĩ dẫn theo Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y cùng ba nhóc con đi ra ngoài, còn Kế Ngôn thì ở lại khách sạn một mình.
Trên đường đi, họ chậm rãi tản bộ, thưởng thức một lượt sự náo nhiệt của Kỳ thành, sau đó cả nhóm tiến vào Phong Nhã lầu. Nhưng sau khi vào Phong Nhã lầu, Hồ Tuyết lại cảm thấy có chút không ổn: “Tiền bối, chuyện không ổn rồi…”