» Chương 1507: Linh thạch cho ta, người ngươi mang đi
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Mọi người đều rõ Lữ Thiếu Khanh mới là người đứng đầu đoàn người này.
Vương Sĩ và Nguyên Tuần vốn dĩ không hề xem Lữ Thiếu Khanh ra gì. Thân phận không rõ, lai lịch bất minh thì đã sao? Đây là Kỳ thành, cho dù có năng lực thì đã làm sao? Trước thực lực cường đại, dù là Giang Long quá cảnh cũng phải cuộn mình.
Ánh mắt Vương Sĩ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh tràn ngập sát ý. Hắn không có cách nào ra tay với Đại Bạch và Tiểu Bạch, vậy thì nhằm vào Lữ Thiếu Khanh vậy. Chỉ khi để đối phương nếm mùi lợi hại, hắn mới chịu ngoan ngoãn nghe lời.
“Chết!”
Vương Sĩ gầm thét một tiếng, một tay hung hăng vồ xuống Lữ Thiếu Khanh. Lực đạo mạnh mẽ, thế như chìm thuyền, phát ra tiếng thét rợn người. Trong mơ hồ, đám người phảng phất thấy một con mãnh hổ gầm thét, một móng vuốt hổ dường như muốn xuyên thủng bầu trời. Khí tức đáng sợ từ trên thân Vương Sĩ tỏa ra, đại sảnh bên trong nổi lên từng trận gió lốc, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
Đám người kinh hãi.
“Vương Sĩ hắn điên rồi sao?”
“Lại dám động thủ ở đây, hắn muốn làm gì?”
“Hắn đâu có điên, hắn là cố ý.”
“Hắn muốn xem thử cái gã Mộc Vĩnh kia có bao nhiêu lợi hại.”
“Thăm dò thực lực Mộc Vĩnh sao?”
Đám người lập tức hiểu ra. Nếu Mộc Vĩnh thực lực cường đại, vậy thì dễ nói chuyện, lấy lễ đãi chi. Nếu không có thực lực, vậy thì không có ý nghĩa. Mặc dù đám người nghị luận, nhưng trên thực tế cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
“Rầm!”
Khí lãng vô hình chấn động khuếch tán.
“Ôi!”
Mọi người thấy Lữ Thiếu Khanh luống cuống tay chân ngăn cản một kích của Vương Sĩ. Lữ Thiếu Khanh cũng giống như Vương Sĩ vừa rồi, liên tiếp lùi về phía sau, giẫm lên mặt đất tạo thành những dấu chân thật sâu.
Ngân thương sáp đầu! Trông thì ngon mà không dùng được! Không ít người sau khi thấy cảnh này, nhịn không được cười lạnh, thần thái cũng trở nên nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh tràn ngập khinh thường.
Cứ tưởng có bao nhiêu lợi hại, kết quả lực cũng chỉ có ngần ấy.
Vương Sĩ thấy một kích của mình đã khiến Lữ Thiếu Khanh chật vật không chịu nổi, lửa giận trong lòng đã tan hơn phân nửa, liền cất tiếng cười lớn: “Ha ha…”
Không ít người thấy thế, cười trên nỗi đau của người khác.
“Ha ha, hắn thảm rồi.”
“Đúng vậy, có bảo vật nhưng không có năng lực bảo hộ bảo vật, nhất định là một bi kịch.”
Một huyết mạch phản tổ, một huyết mạch ưu tú, Hổ tộc và Viên tộc sẽ không đời nào bỏ qua. Nguyên Tuần cũng lắc đầu, vừa rồi thấy Lữ Thiếu Khanh thong dong bóc vỏ linh đậu, còn tưởng là một cao thủ. Không ngờ lại là một bao cỏ.
Trên mặt Nguyên Tuần tự nhiên hiện lên vài phần vẻ ngạo nghễ, người có thực lực thấp không có tư cách để hắn lấy lễ tiếp đón. Nguyên Tuần thầm nghĩ trong lòng: Vương Sĩ một kích đã khiến hắn chật vật như thế, ta mà ra tay, một kích thôi, hắn không chết cũng phải trọng thương.
Hắn lần nữa bỏ qua Lữ Thiếu Khanh, nói với Tiểu Bạch: “Tiểu gia hỏa, theo ta về, ngươi sẽ nhận được sự vun trồng tốt nhất.” Về tộc sẽ lần nữa xác nhận độ tinh khiết huyết mạch của Tiểu Bạch; một khi huyết mạch được xác định là ưu tú, Tiểu Bạch sẽ trở thành dòng chính Viên tộc, được trọng điểm bồi dưỡng, tương lai sẽ trở thành trụ cột chống trời của Viên tộc.
Không ít yêu thú bên cạnh sau khi nghe, nhao nhao ném ánh mắt hâm mộ về phía Tiểu Bạch. Được một trong các Thái tử Vương tộc Viên tộc tự mình hứa hẹn trọng điểm bồi dưỡng, đây là điều bao nhiêu yêu thú mơ ước cầu không được.
Vương Sĩ cũng vậy, nói với Đại Bạch: “Ngươi nhất định là tân tinh chói mắt nhất của Hổ tộc trong tương lai, đừng lãng phí huyết mạch của ngươi, theo ta về tộc, bất kỳ yêu cầu gì ngươi cũng có thể nêu ra.”
Đại Bạch và Tiểu Bạch phản ứng nhất trí, cùng lúc lộ ra vẻ khinh thường.
Lữ Thiếu Khanh mở miệng: “Này này, các ngươi đang làm cái gì vậy? Cướp người sao? Muốn mang chúng về nhà ư? Cũng phải hỏi qua ta, kẻ làm đại ca này có đồng ý không đã chứ.”
“Một lời không hợp liền động thủ, có thể nào nói chuyện đàng hoàng chút không?”
“Đại ca?” Ánh mắt Vương Sĩ và Nguyên Tuần đồng thời đổ dồn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Nếu là người thường, bị hai vị Thái tử gia đỉnh cấp này nhìn chằm chằm, chắc chắn sẽ bị dọa cho tè ra quần. Lữ Thiếu Khanh không hề có chút áp lực nào, bước tới trước mặt hai người, dù thấp hơn một cái đầu, nhưng lại cho người ta cảm giác không hề kém cạnh họ. Dù Vương Sĩ và Nguyên Tuần có ánh mắt lạnh lùng, tỏa ra khí tức đáng sợ, cũng không hề gây ảnh hưởng gì đến Lữ Thiếu Khanh dù chỉ nửa điểm. Lữ Thiếu Khanh đối mặt với hai người họ, như thể đối mặt với hai người bình thường, không mảy may bị ảnh hưởng.
“Ngươi tính là cái đại ca gì?” Vương Sĩ đã không còn để Lữ Thiếu Khanh trong lòng, hắn cảm thấy nếu muốn, mình tuyệt đối có thể dễ dàng giết Lữ Thiếu Khanh.
“Ngươi đừng làm chậm trễ nàng!”
Nguyên Tuần cũng mở miệng: “Không sai, nếu ngươi vì tốt cho bọn chúng, hãy ngoan ngoãn để chúng theo chúng ta về. Đến lúc đó, hai tộc chúng ta cũng sẽ cho ngươi một ít lợi ích.”
“Lợi ích ư?” Lữ Thiếu Khanh mắt sáng rực, sau đó bắt đầu trầm mặc, nhưng đôi mắt hắn lấp lánh, khiến mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đã động lòng.
Dừng một lát, Lữ Thiếu Khanh ánh mắt nóng bỏng nhìn qua Vương Sĩ và Nguyên Tuần: “Có linh thạch không?”
Hồ Tuyết bên cạnh bó tay, vị này quả nhiên có chấp niệm sâu sắc với linh thạch. Đám người trong đại sảnh cũng thầm chửi trong lòng. Ngươi lại muốn linh thạch ư? Có chút tiền đồ không? Đan dược, vật liệu, pháp khí, thậm chí công pháp, cái nào mà chẳng thơm?
“Linh thạch?” Vương Sĩ khinh thường cười: “Đúng là đồ vô tri! Chỉ là linh thạch thôi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng rực: “Thật sao?” Hắn nhìn Nguyên Tuần hỏi: “Ngươi cũng vậy ư?”
“Đương nhiên!” Nguyên Tuần ngạo nghễ xen lẫn khinh miệt: “Chỉ là linh thạch, muốn bao nhiêu cũng được.” Đồ dã thú vô tri, xem ra hắn chỉ biết có mỗi linh thạch.
“Quá tốt rồi!” Lữ Thiếu Khanh mừng rỡ, nói với Đại Bạch và Tiểu Bạch: “Hai đứa ngươi theo bọn hắn về đi.”
Đám người bó tay. Điều này cũng quá trần trụi rồi chứ? Ngay cả bán chúng cũng phải cẩn trọng một chút chứ?
Vương Sĩ và Nguyên Tuần trong lòng cười lạnh, cảm thấy nhiệm vụ trong tộc giao quá đỗi đơn giản. Vương Sĩ trong lòng càng đắc ý: “Không sai, ngoan ngoãn theo chúng ta về, đừng ở đây mà đi theo hắn lãng phí thời gian, lãng phí huyết mạch của mình. Theo chúng ta về, còn có thể để hắn nhận được không ít lợi ích.”
Lữ Thiếu Khanh hỏi Vương Sĩ: “Thật sự cho linh thạch sao?”
“Nói nhảm!”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Vương Sĩ nói: “Ngươi lấy đạo tâm mà phát thề đi.”
Vương Sĩ hừ lạnh một tiếng, không vui: “Ngươi tính là cái thá gì? Dám chất vấn ta ư? Ta nói cho là cho, chỉ cần ngươi mở miệng.”
Nói đùa, đường đường Thái tử Hổ tộc, sẽ thề với loại người như ngươi ư? Nằm mơ đi.
Nguyên Tuần lười biếng không muốn nói nhiều với Lữ Thiếu Khanh, nói với hắn: “Ra giá đi, chúng ta thân là Vương tộc, không có khả năng không đủ linh thạch mà trả cho ngươi…”