» Chương 1517: Ngươi là bồ câu tinh a

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

Hồ Tuyết quay đầu, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không phải nói đi tu luyện sao?”

Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu: “Tu luyện xong rồi.”

Hồ Tuyết lâm vào im lặng, khuôn mặt lộ rõ vẻ “ngươi đang đùa ta đấy à”.

Ai tu luyện lại nhanh như vậy?

Mới đi nói tu luyện, đến giờ đã được một khắc đồng hồ chưa?

Đi tè dầm còn mất nhiều thời gian hơn thế này ấy chứ?

Hắn đã không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt Lữ Thiếu Khanh.

Thật lâu sau, Hồ Tuyết hỏi: “Trông dáng vẻ của ngươi, hẳn là tu luyện có thành tựu?”

Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười một tiếng, một hàm răng trắng lóa sáng lên, đoạn rồi tự giơ ngón cái lên khoe: “Đương nhiên, thiên tài như ta đây, tu luyện còn đơn giản hơn uống nước nữa.”

Hồ Tuyết lại chỉ muốn đấm cho một cái vào cái mặt Lữ Thiếu Khanh.

Thật sự là quá vô sỉ.

Hắn sống mấy trăm tuổi, đây là lần đầu tiên gặp được kẻ vô sỉ đến mức này.

Khoác lác, không đáng tin cậy.

Hồ Tuyết lại một lần nữa dán lên nhãn hiệu cho Lữ Thiếu Khanh.

Hắn nhịn không được hỏi: “Tiền bối, bản thể của ngươi là gì vậy?”

Ta ngược lại muốn xem ngươi rốt cuộc là yêu thú gì.

“Muốn biết sao?”

Hồ Tuyết gật đầu, thầm nghĩ: “Nói nhảm, ta rất muốn biết, rốt cuộc là yêu thú gì mà lại có được tính cách tệ hại đến vậy.”

Hắn lộ ra nụ cười: “Ta rất hiếu kì, dù sao tiền bối lợi hại như vậy, khẳng định không phải yêu thú bình thường, tiền bối chắc chắn có được Thần thú huyết mạch.”

“Ta vô cùng hi vọng có thể chiêm ngưỡng bản thể của tiền bối, để cho ta cúng bái một phen.”

Hồ Tuyết trong lòng gào thét: “Thú Thần ở trên, ta sa đọa rồi! Ta thế mà còn nịnh nọt hắn, mong rằng Thú Thần rộng lượng!”

Lữ Thiếu Khanh tựa hồ rất hưởng thụ sự nịnh bợ của Hồ Tuyết, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Ngươi nói rất không tệ, bản thể của ta nha…”

Hắn ngừng một lát, trong ánh mắt mong đợi của Hồ Tuyết, nháy mắt mấy cái với Hồ Tuyết, nhếch miệng cười một tiếng: “Ngươi đoán xem!”

“Ục ịch, bịch…”

Hồ Tuyết đứng không vững, ục ịch ục ịch lăn xuống từ trên nóc nhà.

Hồ Tuyết nằm rạp trên mặt đất, sâu sắc tuyệt vọng.

Trước đây mình sao lại mắt mù thế cơ chứ?

Đi theo hắn đến Kỳ thành, không phải một bước lên trời, mà là vạn dặm dời mồ.

Chết chắc rồi.

Lữ Thiếu Khanh không để ý đến Hồ Tuyết.

Mười năm tu luyện, hắn cũng cần phải nghỉ ngơi thật tốt một phen.

Đáng tiếc, ở Yêu Giới nơi này không có wifi, không xem được Thiên Cơ báo.

Lữ Thiếu Khanh tìm một gốc cây, nhảy lên nằm trên cành cây, gối đầu lẩm bẩm: “Hơi nhàm chán đây, Hồ Ly tinh còn chưa tới sao?”

Sau đó nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.

Hồ Tuyết đứng lên, nhìn Lữ Thiếu Khanh đã nằm ngủ.

Hắn thở dài thật sâu, xem ra cần phải đi chuẩn bị một phong di thư, dặn dò con cháu mình sau này đừng có mẹ nó mà loạn ôm đùi.

Rất nhanh, lại gần nửa ngày trôi qua, đúng lúc mặt trời sắp xuống núi thì Hồ Yên tới.

Từ đằng xa phiêu nhiên mà tới, xiêm y màu hồng tím theo gió bay lượn, như một vầng trăng sáng, trong sáng động lòng người.

Ngay cả Hồ Tuyết cũng bị hấp dẫn.

Thế nhưng, bất kể là Kế Ngôn đang khoanh chân trên nóc nhà, Lữ Thiếu Khanh đang nằm, hay Tiêu Y cùng ba tiểu cô nương kia, tất cả đều tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.

Nhìn cứ như chẳng thèm để ý đến Hồ Yên một chút nào.

Cứ như không hề hay biết Hồ Yên đã tới.

Sau khi Hồ Yên tới đây, nàng chỉ thấy Hồ Tuyết ngẩng đầu nhìn mình, còn những người khác thì vẫn đang làm việc của mình.

Kẻ thì tu luyện, kẻ thì ngủ, kẻ thì đùa nghịch.

Mình cứ thế này mà không có sức hấp dẫn sao?

Hồ Yên trong lòng phiền muộn, ánh mắt nàng tự nhiên rơi trên người Kế Ngôn.

Trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc.

Kế Ngôn đang khoanh chân trên nóc nhà nhìn như bình tĩnh, nhưng lại cho Hồ Yên một loại áp lực.

Phảng phất như một thanh thần kiếm, mặc dù có vỏ kiếm, nhưng vẫn không ngăn được kiếm khí của hắn bắn ra tứ phía.

Kế Ngôn nhìn thế nào cũng giống một cao thủ.

Sau khi nhìn thấy Kế Ngôn, Hồ Yên trong lòng lập tức nảy sinh rất nhiều suy nghĩ.

Hẳn là, đây mới là kẻ mà Mộc Vĩnh phải lo lắng khi dám phách lối?

Hắn mới thật sự là cao thủ, còn Mộc Vĩnh bất quá là một thằng hề?

Hắn mới là kẻ chủ mưu sau màn ư?

Hồ Yên tâm tư bách chuyển, suy nghĩ rất nhiều điều.

Sau đó, Hồ Yên tươi cười trên mặt: “Mấy vị, ở chỗ này ở có quen thuộc không?”

Hồ Yên trừng trừng nhìn Kế Ngôn.

Kế Ngôn cho nàng một loại cảm giác không tầm thường, khiến nàng vô thức coi trọng.

Thế nhưng Kế Ngôn không có phản ứng, mà là giọng Lữ Thiếu Khanh vọng đến: “Cũng không tệ, bất quá đã nói xong Hồ Ly tinh khiêu vũ đâu?”

“Đến nơi này rồi ngươi lại bỏ chạy, ngươi không phải Hồ Ly tinh, ngươi là bồ câu tinh à?”

Nụ cười trên mặt Hồ Yên cứng đờ.

Nghe Lữ Thiếu Khanh nói, nàng chỉ muốn đánh người.

Hồ Ly tinh, Hồ Ly tinh, cái miệng thối này, thật muốn xé toạc ra.

Nếu là người khác, Hồ Yên tại chỗ đã động thủ đánh chết kẻ dám ăn nói như vậy với mình.

Thế nhưng, nghĩ đến kế hoạch của mình, Hồ Yên vẫn đè nén lửa giận.

Nàng thầm hít sâu một hơi, để bản thân khôi phục lại như lúc ban đầu, rồi lại cười lên: “Mộc Vĩnh công tử nói đùa, ta thấy ngươi cũng không phải là kẻ muốn xem tộc nhân ta khiêu vũ.”

Hồ Yên khi cười lên, dường như khiến hoa tươi xung quanh đều ảm đạm phai màu.

Đồng thời, cũng tràn đầy sức hấp dẫn.

Thế nhưng vẻ đẹp dụ hoặc này lại bị Lữ Thiếu Khanh không thèm để ý đến.

Lữ Thiếu Khanh vẫn nằm trên cây, gác chân, cà lơ phất phơ: “Ngươi nhìn người thật chuẩn đấy.”

“Không sai, ta đích thực không ưa thích những thứ này.”

Ngươi không thích mà còn sủa ầm ĩ lên làm gì?

Nụ cười trên mặt Hồ Yên bớt đi vài phần, thế nhưng nàng vẫn cười, nói: “Quả nhiên, ta biết ngay Mộc Vĩnh công tử đang đùa ta mà.”

“Ai bảo ta nói đùa?” Lữ Thiếu Khanh ngồi thẳng dậy, chỉ vào Kế Ngôn nói: “Tất cả nha, đều là vì hắn.”

Ánh mắt Hồ Yên lần nữa rơi trên người Kế Ngôn, nàng không hiểu lời Lữ Thiếu Khanh là có ý gì.

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, tựa hồ rất thất vọng nói: “Sư huynh ta đây, là một khúc gỗ mục, khi chưa hóa hình thì theo một đám công yêu thú chen lẫn trong cùng một chỗ, khiến giới tính hắn bị lệch lạc, khiến hắn hiện tại hình như không ưa thích nữ yêu thú.”

Phía Tiêu Y liếc mắt sang, lời này nhị sư huynh thật sự là dám nói.

Cho dù Đại sư huynh có lệch lạc đi nữa, là ai mang lệch ra, bản thân ngươi trong lòng không có điểm số sao?

Tiêu Y thậm chí âm thầm suy đoán, hẳn là nhị sư huynh muốn tìm người đổ vỏ sao?

“Tộc của hắn đời thứ ba đơn truyền, lại không tìm giống cái mà yêu đương, sinh ra một hậu duệ, tộc của hắn liền phải tuyệt diệt, ta cũng không cách nào bàn giao với sư phụ.”

“Đến đây, giúp một chút, nhảy một điệu, tách hắn ra khỏi cái “thẳng” này.”

“Đương nhiên, ta cũng sẽ không để ngươi làm không công, đến lúc đó ta sẽ đích thân cám ơn ngươi…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3421: Vẫn là càng thêm ưa thích Tiên thạch

Chương 3420: Hướng thần tự chứng

Chương 3419: Cố nhân pho tượng