» Chương 1537: Thế yếu Tẩu Thú tộc
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
“Bên trên, giết bọn hắn!”
“Kỳ Thành, hôm nay nhất định phải bị xóa sổ!”
Trên không trung vang lên mấy tiếng nói trầm thấp, tựa như bản án tử thần.
Đông đảo Phi Cầm tộc nhao nhao hoan hô:
“Ha ha, giết đám súc sinh tẩu thú này!”
“Giết lũ rác rưởi bò lê lết dưới đất!”
“Giết bọn hắn!”
“Ha ha, Yêu Giới là thiên hạ của chúng ta Phi Cầm tộc. . .”
Vô số Phi Cầm tộc cùng nhau ùa lên, tàn sát tiến vào Kỳ Thành.
“Ha ha, tẩu thú tiểu súc sinh!” Cười lớn một tiếng, một con quạ đen khổng lồ, sải cánh dài hơn mười mét, từ Kỳ Thành bay ra. Dưới hai vuốt của nó đang kẹp chặt một con gấu đen nhỏ không ngừng giãy giụa.
Hắc Hùng kêu rên, bị hai vuốt tóm chặt, giãy giụa vô vọng, không sao thoát được.
“Cái đồ súc sinh lông lá!”
Một bóng người khổng lồ đuổi sát phía sau, mang theo sát khí ngút trời.
“Ha ha!”
Con quạ đen cười lớn, hai cánh chấn động, nháy mắt đã bay xa ngàn dặm, kéo giãn khoảng cách với kẻ truy đuổi phía sau. Sau đó, ngay trước mặt hắn, nó tàn nhẫn xé xác Hắc Hùng.
“Đáng chết!”
Bóng người đuổi tới thấy cảnh này, giận muốn nứt cả khóe mắt, hai mắt đỏ ngầu, gầm lên một tiếng giận dữ, biến thành một con Hắc Hùng khổng lồ, hung hãn vồ lấy con quạ đen kia.
Trong không khí truyền đến những chấn động, tựa những gợn sóng lan tỏa.
Lĩnh vực!
Con quạ đen dường như bị một thứ gì đó kéo mạnh xuống đất, đập mạnh một tiếng.
“Đi chết!”
Hắc Hùng từ trên trời giáng xuống, tựa như một ngọn núi nhỏ, trùng điệp giáng thẳng xuống người con quạ đen.
“A. . . . .”
Quạ đen kêu thảm một tiếng, sau đó cũng bị Hắc Hùng xé thành đầy trời mảnh vỡ, đến cả Nguyên Anh cũng bị xé nát trong nỗi sợ hãi.
Cảnh tượng tương tự diễn ra khắp nơi trong Kỳ Thành.
Phi Cầm tộc tốc độ nhanh, xuất quỷ nhập thần.
Tẩu Thú tộc sức phòng ngự và lực sát thương đều mạnh hơn Phi Cầm tộc.
Trong Kỳ Thành không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, huyết nhục văng tung tóe, máu tươi bắn tung tóe. Rất nhanh, Kỳ Thành liền bị một lớp sương máu mờ nhạt bao phủ.
Song phương đều giết đỏ cả mắt, ai cũng hiểu rõ rằng lùi lại một bước vào thời điểm này đồng nghĩa với cái chết không toàn thây.
Tẩu Thú tộc mặc dù hung hãn dũng mãnh, nhưng số lượng của bọn họ lại là một điểm yếu.
Dù cho những linh thú huyết mạch cấp cao trong Kỳ Thành có sức chiến đấu kinh người, có thể một chọi hai, một chọi ba, nhưng trước ưu thế tuyệt đối về nhân số, ưu thế về sức mạnh cũng có thể bị san bằng.
Một tu sĩ Hóa Thần kỳ của Tẩu Thú tộc rất mạnh, nhưng bên Phi Cầm tộc lại có ba, bốn kẻ cùng lúc xuất thủ thì sao?
Cuộc chiến đấu từ sáng đến chiều, phe Tẩu Thú tộc đã tổn thất nặng nề.
Riêng các tu sĩ Hóa Thần kỳ đã ngã xuống mười mấy người.
Kỳ Thành binh lực mỏng yếu, số lượng cao thủ không đủ, thương vong chồng chất.
Tuy nhiên!
Phi Cầm tộc nhân số đông đảo, ồ ạt tiến công. Phe Tẩu Thú tộc thì dựa vào Kỳ Thành cố thủ.
Mặc dù bị áp đảo, nhưng vẫn chưa đến mức sụp đổ và bị diệt vong ngay lập tức.
Bọn hắn còn đang gắng gượng.
Tất cả phụ thuộc vào cuộc quyết đấu của các tu sĩ Luyện Hư kỳ.
Cảnh giới Luyện Hư kỳ sẽ quyết định thắng bại thực sự.
Nếu Tẩu Thú tộc thắng, Phi Cầm tộc có đến bao nhiêu cũng sẽ bại trận.
Còn nếu Tẩu Thú tộc thua, Kỳ Thành sẽ thất thủ, Tẩu Thú tộc thất bại hoàn toàn.
Mà trong trận chiến Luyện Hư kỳ, đối với phe Tẩu Thú tộc mà nói, tình hình cũng không mấy khả quan.
Trừ Vương của họ, Hổ tộc có hai vị, Hồ tộc hai vị, Viên tộc ba vị, Khuyển tộc một vị, tổng cộng tám vị Luyện Hư kỳ.
Trong khi đó, Phi Cầm tộc lại có mười bảy vị.
Mười bảy đấu tám. Không phải ai cũng là thiên tài để có thể một mình chống chọi nhiều kẻ.
Tuy nhiên, phe Tẩu Thú tộc cũng không phải hoàn toàn ở thế yếu.
Ít nhất, ba vị tộc trưởng của Hổ tộc, Viên tộc và Hồ tộc đều là những tồn tại ở cảnh giới hậu kỳ tầng bảy, tám, thực lực đứng đầu Yêu Giới.
Còn đa số tu sĩ Luyện Hư kỳ của Phi Cầm tộc lại là sơ kỳ và trung kỳ.
Cho nên, Phi Cầm tộc có lẽ sẽ không thể giành chiến thắng áp đảo, nhưng cũng sẽ không thất bại ngay lập tức, nhờ đó Tẩu Thú tộc vẫn còn duy trì được chút hy vọng.
Các tu sĩ Luyện Hư kỳ của Tẩu Thú tộc và Phi Cầm tộc cũng đang kịch chiến trên bầu trời.
Bọn hắn cố gắng tránh xa mặt đất, bởi với thực lực của họ, dù chỉ là một chấn động nhỏ cũng đủ khiến Tẩu Thú tộc và Phi Cầm tộc bên dưới thương vong thảm trọng.
Đối phương chết không quan trọng, nhưng quan trọng là người của phe mình cũng sẽ bị liên lụy mà chết thì quá thiệt thòi.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lóe lên các loại luồng sáng, những chấn động kinh hoàng không ngừng lan tỏa.
Mặt đất không ngừng cuộn lên từng trận phong bạo, không ngừng càn quét, tựa như ngày tận thế.
Hồ Tuyết nhìn những cơn phong bão không ngừng càn quét nơi xa, cát bay đá chạy, vô số cây cối nhổ bật gốc khỏi mặt đất, cuốn vào cơn bão, cuối cùng bị xé nát.
Chỉ có ngọn núi dưới chân bọn hắn vẫn yên bình, những cơn phong bão càn quét không thể tác động đến nơi này.
Hồ Tuyết nhìn Kế Ngôn đang đứng trên đỉnh núi, mắt hướng thẳng lên bầu trời; bên cạnh là Linh Đậu đang ngồi dưới đất, cười tủm tỉm; và Lữ Thiếu Khanh – kẻ vẫn đang xem kịch vô tư, không chút bận lòng.
Hắn rất muốn mở lời lần nữa, thỉnh cầu bọn họ ra tay giúp đỡ.
Vào lúc này, thêm một người tức là thêm một phần lực lượng.
Hơn nữa, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cũng không phải Luyện Hư kỳ bình thường, thực lực vượt xa Vương Cảnh Sơ.
Tựa như những tồn tại ở cảnh giới Luyện Hư trung kỳ.
Nếu bọn hắn chịu ra tay, tuyệt đối có thể mang lại sự giúp đỡ rất lớn cho Kỳ Thành.
Hồ Tuyết nhìn về phía xa, Kỳ Thành đã không còn thấy bóng dáng, như thể đã biến mất trong cơn phong bão.
Hồ Tuyết lo lắng, hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh, bờ môi run rẩy: “Tiền bối, ngươi, ngươi không có ý định ra tay sao?”
“Đối phương quá cường đại, ta có lòng nhưng không đủ sức.”
“Ta cũng rất muốn giúp đỡ, bất quá nha, đâu có cách nào. . . . .”
Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ không liên quan gì đến mình, khiến Hồ Tuyết không khỏi câm nín.
Vừa rồi ngươi còn nói muốn phí ra tay cơ mà.
“Tiền bối, không bằng ngươi giúp truyền một tin tức ra ngoài đi.” Hồ Tuyết đưa ra một thỉnh cầu.
Phi Cầm tộc đã phong tỏa hoàn toàn không gian trong phạm vi trăm vạn dặm quanh Kỳ Thành, mọi tin tức đều không thể lọt ra ngoài.
Tẩu Thú tộc ở Kỳ Thành muốn cầu viện binh cũng không có cách nào.
“Ta truyền lại cho ai?” Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại, “Ngươi biết không?”
Hồ Tuyết trầm mặc.
Không có người để liên lạc, làm sao truyền tin về Đô Thành?
“Ngươi cứ yên tâm mà xem kịch đi, ngươi là kẻ huyết mạch không thuần, bận tâm làm gì?”
Hồ Tuyết cười khổ: “Ta dù sao cũng là người của tẩu thú nhất tộc, Kỳ Thành bị đánh hạ, Tẩu Thú tộc suy tàn, ta cũng chẳng khá hơn là bao.”
Lữ Thiếu Khanh không khỏi nhìn Hồ Tuyết với ánh mắt khác, lại có được giác ngộ này: “Không nghĩ tới ngươi còn có giác ngộ này. . .”
Chưa nói dứt lời, Lữ Thiếu Khanh đột nhiên nhìn về phía Kỳ Thành.
Ở bên kia, có vài luồng lưu quang xông ra từ trong lốc xoáy. . . .