» Chương 1541: Ta nhất thức thời vụ

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

Tam vương tử của Tước tộc, một tồn tại ở Hóa Thần cảnh giới tầng sáu, trước mắt bao người, hóa thành màn sương máu bay lả tả khắp trời. Nguyên Anh của hắn cũng không cách nào thoát thân, chết đến mức không thể chết hơn.

Cảnh tượng đáng sợ và kinh khủng như thế khiến mấy yêu thú có mặt tại đây toát mồ hôi lạnh. Ba tiểu cường Hồ Yên theo bản năng nuốt nước miếng. Thật đáng sợ. Xem ra, hắn đã nương tay với mấy người mình trước đó.

Còn bên phía Phi Cầm tộc, ba người Mặc Trường Túy, Ma Thuấn và đồng bọn còn lại hoảng sợ không thôi. Trong lòng bọn họ gầm thét: Gian lận! Đám súc sinh Tẩu Thú tộc gian lận! Thả một vị đại lão ở đây là có ý gì? Hóa Thần kỳ nên chơi với Hóa Thần kỳ chứ, rước một vị đại lão Luyện Hư kỳ ra thì muốn làm gì? Không ai quản lý sao?

Lữ Thiếu Khanh phất tay, một luồng kình phong ập tới, cuốn tan màn máu thịt đầy trời. Sau đó, hắn để lộ nụ cười, như thể vừa làm sai chuyện, gãi đầu nói với ba người Mặc Trường Túy: “Ngại quá, phản ứng hơi quá, một cái không cẩn thận đã mất kiểm soát rồi.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
“Ôi, đều do Hề Ung hỗn đản của Quy Nguyên các. Khiến ta bị ám ảnh tâm lý luôn rồi.”

Lữ Thiếu Khanh trong lòng thở dài: “Thật mất mặt, thân là Luyện Hư kỳ mà lại bị dọa đến nông nỗi này. Ghê tởm Hề Ung! Làm hại ta lại mất một khoản.”

Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, vung tay lên, một luồng sức mạnh kéo Ma Thuấn đến trước mặt hắn. Ma Thuấn đã tè ra quần. Dù thực lực của hắn đã đạt Hóa Thần cảnh giới tầng bảy, dù hắn là Nhị vương tử của Tước tộc, đã trải qua vô số sóng gió, hắn vẫn muốn tè ra quần. Gan hắn muốn nổ tung. Chỉ trong nháy mắt liền biến mất khỏi thế giới này, ai mà chẳng sợ?
“Tiền bối… tiền bối…” Ma Thuấn thốt lên một tiếng.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời giáng cho hắn một cái tát: “Ngậm miệng!”
Một cái tát giáng xuống, Ma Thuấn chưa kịp kêu thì đồng bọn của hắn đã la lên.
“A…”

Đồng bọn bên cạnh Mặc Trường Túy sợ đến hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy, hóa thành một con chim tước màu đen, vút lên trời cao, hòng thoát khỏi nơi này.
“Đừng chạy!”
Tiểu Bạch không nói hai lời vung Thần Kinh Chuyên ném mạnh ra ngoài, như một cục gạch bay, hung hăng bổ về phía con chim tước đang chạy trốn. Thanh thế đáng sợ khiến nó không thể không dừng lại tránh né, sau đó Đại Bạch từ phía sau lưng xông ra. Con chim tước chạy trốn bị Đại Bạch và Tiểu Bạch chà đạp, Tiểu Hắc thì ở một bên áp trận.

Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: “Để lại nhẫn trữ vật cho ta…”
Không dùng đến mấy hiệp, Tiểu Bạch một cục gạch đập nát thân thể nó, Tiểu Hắc liền tóm lấy Nguyên Anh đang chạy trốn mà nuốt chửng. Tiểu Hắc đắc ý cầm nhẫn trữ vật giao cho Lữ Thiếu Khanh.
“Ngoan nữ nhi!”

Cứ thế, Mặc Trường Túy và Ma Thuấn, hai người lúc nãy còn khí thế ngất trời, đằng đằng sát khí, uy phong vô cùng, giờ chỉ còn lại hai người. Cả hai sợ đến muốn chết. Hai chân Mặc Trường Túy âm thầm run lên, còn Ma Thuấn cảm thấy quần mình đã ướt.
Giết người cướp của!

Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói với Mặc Trường Túy: “Đừng trách ta, muốn trách thì trách Hồ Ly tinh. Ta đã nói rồi, bảo nàng đừng hại ngươi. Oan có đầu nợ có chủ, đến lúc ngươi hóa thành quỷ, hãy đi tìm nàng đòi mạng.”
Hồ Yên sạm mặt lại.

Mặc Trường Túy hít sâu một hơi, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tiền bối, chúng ta vô ý mạo phạm, mong tiền bối minh giám. Lần này Phi Cầm tộc chúng ta dốc toàn bộ lực lượng, Kỳ thành chắc chắn sẽ bại. Tiền bối sao không bỏ gian tà theo chính nghĩa?”
Không thể không nói, tố chất tâm lý của Mặc Trường Túy vẫn khá tốt. Trong lúc nguy cấp thế này, hắn vẫn không quên lôi kéo Lữ Thiếu Khanh.

“Có linh thạch không?” Lữ Thiếu Khanh mắt sáng lên. “Ta thức thời lắm, ta đầu nhập vào Phi Cầm tộc các ngươi, các ngươi cho ta bao nhiêu linh thạch?”
Linh, linh thạch? Mặc Trường Túy ngạc nhiên, có chút không phản ứng kịp. Cao thủ Luyện Hư kỳ mà còn quan tâm đến linh thạch sao?
Hồ Tuyết lặng thinh. Gia hỏa này, thích linh thạch quả nhiên không phải nói đùa, hắn là thật sự thích linh thạch.
Mặc Trường Túy bên này còn chưa kịp phản ứng, Ma Thuấn đang bị Lữ Thiếu Khanh tóm lấy đã vội hô to: “Ta cho, ta cho…”
“Ngươi có thể cho ta bao nhiêu?” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi, đồng thời tiện tay tháo chiếc nhẫn trữ vật trên tay hắn xuống. “Đây là đồ của ta.”
Ma Thuấn trợn tròn mắt. Chúng ta còn chưa chết mà ngươi đã coi nó là đồ của ngươi rồi? Ngươi có cần mặt mũi nữa không?
“Tiền bối, cái này… ta…” Ma Thuấn chỉ vào tay Lữ Thiếu Khanh. “Ta… linh thạch của ta đều ở…”
“Cái gì linh thạch của ngươi?” Lữ Thiếu Khanh không vui, hung tợn nhìn hắn chằm chằm, lần nữa nhấn mạnh: “Đây là đồ của ta.”
Ma Thuấn muốn khóc. Đây là loại người gì vậy? Ngươi như thế, ta còn làm sao cho ngươi linh thạch được?
Nhìn thấy dáng vẻ của Ma Thuấn, Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Đồ quỷ nghèo, không có linh thạch thì đừng học người ta ra vẻ ta đây!”

Hắn khó chịu nhìn Ma Thuấn, nhưng lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười với Mặc Trường Túy. Tốc độ thay đổi nhanh chóng khiến người ta phải than thở. Hồ Yên thấy tê cả da đầu, loại người này mới là đáng sợ nhất, khó dây dưa nhất. Mặt mũi gì đó, căn bản không quan tâm, thứ hắn quan tâm chỉ có lợi ích trần trụi.

Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi Mặc Trường Túy: “Ngươi có thể cho ta bao nhiêu linh thạch?”
Mặc Trường Túy cũng cảm thấy khó chịu vì sự thay đổi quá nhanh, hắn khó mà theo kịp. Hắn hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười: “Tiền bối cứ mở miệng, bao nhiêu ta cũng đáp ứng.”
Nguyên Tuần và Vương Sĩ liếc nhau, cảm thấy một luồng cảm giác quen thuộc.
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, nhịn không được giơ ngón tay cái lên với Mặc Trường Túy: “Hào khí! Ta thích cái loại chim như ngươi.”
“Thế này nhé, ngươi ra tay trước lập một lời thề, ta nói bao nhiêu, ngươi liền phải cho bấy nhiêu.”
Nụ cười của Mặc Trường Túy cứng lại, sau đó miễn cưỡng cười cười: “Tiền bối, nói đi, ta có thể cam đoan với ngươi.”
Nói đùa, người bình thường ai lại đi thề chứ?
“Cam đoan? Cam đoan của ngươi đáng giá mấy cái linh thạch?”
Mặc Trường Túy ngạo nghễ đứng thẳng: “Chỉ bằng ta là dòng chính của Mặc Nha tộc, cam đoan của ta, vô giá!”
“Vậy thì tốt,” Lữ Thiếu Khanh không nói nhảm với hắn nữa, “Một trăm ức linh thạch, ta liền bỏ gian tà theo chính nghĩa. Ai, ta đây là tự bán rẻ mình rồi.”
Mặc Trường Túy trợn tròn mắt, nghi ngờ mình nghe lầm.
“Cái gì?”
“Ngươi đang nói đùa gì vậy, không thể nào!”
Người bình thường ai lại dám mở miệng đòi một trăm ức linh thạch chứ? Mặc Trường Túy trong lòng may mắn, may mà mình không thề.
“Không thể nào?” Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh biến mất, tức giận đến mức giậm chân. “Ta liền biết, cái cam đoan vớ vẩn đó căn bản không thể tin được.”
“Đi!” Lữ Thiếu Khanh quát Tiêu Y, “Rút lông hắn…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3423: Một chiêu miểu sát

Chương 3422: Quỷ dị thứ ba bộ lạc

Chương 3421: Vẫn là càng thêm ưa thích Tiên thạch