» Chương 1547: Luyện Hư vẫn lạc

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

Thân thể Mặc Vĩ cũng vỡ nát trong kiếm quang, hóa thành đầy trời huyết vụ, tiêu tán giữa thiên địa.

Hồ Yên và đám yêu thú đều ngây dại. Chưa đầy một khắc đồng hồ, hai tên Luyện Hư kỳ đã bị đánh giết ngay trước mắt bọn họ. Chân Hồ Yên và đám người khẽ run lên.

Hung tàn, quá hung tàn!

Vương Sĩ chợt nhiên cảm thấy may mắn cho trưởng lão Vương Cảnh Sơ của mình. Nguyên lai bị Lữ Thiếu Khanh đánh một trận cũng là hạnh phúc.

“Phốc!”

Xa xa, Mặc Trường Túy đột nhiên thổ một ngụm tiên huyết. Cảnh tượng này quá mức kinh người. Hắn vừa giận vừa kinh sợ, huyết khí nghịch xông, cuối cùng bị nội thương mà thổ huyết.

Tiêu Y thấy thế, thừa lúc ngươi bệnh liền đòi mạng ngươi, Lam Thủy kiếm gào thét, hung hăng chặt đứt cánh tay trái của Mặc Trường Túy.

“A!”

Mặc Trường Túy ôm cánh tay của mình liên tục triệt thoái phía sau. Tiêu Y còn muốn truy sát, nhưng Lữ Thiếu Khanh truyền âm bảo nàng dừng tay trước.

“Ngươi, ngươi. . .”

Mặc Trường Túy đã không thèm để ý Tiêu Y, hắn trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, hận không thể một ngụm cắn chết Lữ Thiếu Khanh.

“Trưởng lão Mặc Nha tộc các ngươi chỉ có cái điệu bộ này thôi sao? Trông thì ngon mà không dùng được, không góp sức gì cả.”

“Các ngươi Mặc Nha tộc đều là thận hư sao?”

“Phốc!” Mặc Trường Túy bị tức đến mức lại một lần nữa mãnh phun tiên huyết.

“Ngươi, ngươi đừng nên quá đắc ý, bọn họ còn chưa chết. . .” Giọng Mặc Trường Túy thê lương, bén nhọn, tựa như một con chim nhỏ bị kinh sợ mà gào thét: “Ngươi cứ chờ đó, đám trưởng lão sẽ trở về giết ngươi!”

“Không sai!” Vương Sĩ thấp giọng nói. “Mặc dù đánh bại đối phương, nhưng Luyện Hư kỳ tương đương với có hai mạng, không thể dễ dàng giết bọn họ như thế.”

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, dù thân thể bị đánh nát, chỉ cần Nguyên Anh bất diệt, vẫn có thể sống lại. Mà Luyện Hư kỳ, so với tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ, có sinh mệnh lực cường đại hơn rất nhiều. Nguyên Thần có thể hóa thành phân thân, tương đương với có thêm một mạng. Trừ khi có thể đồng thời đánh giết cả Nguyên Thần, nếu không thì đối phương chỉ cần một ý niệm là có thể trọng sinh, so với Nguyên Anh đoạt xá còn nhanh gọn và an toàn hơn.

Hồ Yên cùng Nguyên Tuần đều âm thầm gật đầu.

Nhưng mà!

Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều có một cảm giác huyền diệu dâng lên trong lòng. Một nỗi bi thương khó hiểu như suối phun từ lòng đất trào ra, cấp tốc chiếm lấy trái tim tất cả mọi người. Đồng thời, bên tai đám người tựa hồ nghe thấy tiếng rên rỉ của thiên địa.

Nỗi bi thương khó hiểu này khiến Hồ Yên và bọn họ có loại xung động muốn khóc. Nỗi bi thương này rất nhanh tiêu tán. Nhưng tâm chí của bọn họ kiên định, nên rất nhanh kịp phản ứng.

Nguyên Tuần chỉ vào nơi xa, lắp bắp nói: “Bọn hắn… đã vẫn lạc rồi. . .”

Hồ Yên, Vương Sĩ, Nguyên Tuần cũng suýt nữa quỳ xuống dập đầu bái lạy. Mà Ma Thuấn đã sớm đặt mông ngồi phịch xuống đất, toàn thân run rẩy.

Thế mà lại giết chết hai vị tu sĩ Luyện Hư kỳ! Hơn nữa còn thể hiện một cách nhẹ nhõm đến vậy.

Tu sĩ Luyện Hư kỳ liên tục vượt qua thiên kiếp, đạt được thiên địa tán thành. Bọn hắn vẫn lạc, tựa như thân thể con người có tổn thất, thiên địa cũng cảm nhận được thống khổ. Phản ứng này của thiên địa khiến những người xung quanh cảm nhận được, và khiến người ta biết rõ, Luyện Hư kỳ đã vẫn lạc.

Đám người Phi Cầm tộc và Tẩu Thú tộc đang chiến đấu ở Kỳ thành bỗng nhiên cũng cảm nhận được một nỗi bi thương khó hiểu. Những người có thực lực thấp trực tiếp bật khóc.

“Cái này, chuyện gì xảy ra? Ta tại sao khóc?”

“Đúng vậy, rõ ràng ta căm hận đến muốn chết, sao ta vẫn rơi lệ?”

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Đám người đang chiến đấu không kìm được mà dừng lại, nhao nhao tỏ ra kỳ lạ.

Mà rất nhiều tu sĩ Luyện Hư kỳ đang chiến đấu trên trời thì sắc mặt bỗng thay đổi dữ dội.

“Có người vẫn lạc?”

“Là ai?”

“Ai vẫn lạc?”

Thân là tu sĩ Luyện Hư kỳ, bọn hắn đối với loại cảm giác này càng thêm mẫn cảm. Bọn hắn ngay lập tức biết rõ có tu sĩ cùng đẳng cấp vẫn lạc. Hơn nữa còn là hai cái.

Cuộc chiến của bọn hắn cũng vì thế mà dừng lại.

Bên phía Tẩu Thú tộc cảm nhận một chút, không phát hiện người của mình vẫn lạc. Mà bên phía Phi Cầm tộc, người của Mặc Nha tộc thì như nổ tung.

“Chuyện gì xảy ra? Trưởng lão Mặc Già, Mặc Vĩ hai vị trưởng lão chết rồi?”

“Ghê tởm, là ai? Bọn hắn chết như thế nào?”

“Đáng chết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Phái người đi xem một chút!”

“Để ta đi!” Một lão giả hai mắt tản mát ra tinh quang chậm rãi mở miệng. Từ khi chiến đấu đến bây giờ, hắn vẫn luôn không xuất thủ, mà là ở bên cạnh lược trận.

“Xin nhờ Mặc Hạo trưởng lão!”

“Mặc Hạo trưởng lão, nhất định phải làm cho địch nhân biết rõ chúng ta Mặc Nha tộc lợi hại.”

“Dám can đảm mạo phạm Mặc Nha tộc người, giết không tha!”

“Có Luyện Hư trung kỳ Lục Tầng cảnh giới Mặc Hạo trưởng lão xuất thủ, địch nhân nên khóc, ha ha. . . .”

“Mọi người nắm chặt thời gian giết những tên tẩu thú bò sát này. . .”

Mặc Trường Túy nhìn thấy hai vị trưởng lão của mình vẫn lạc, hắn ngây dại. Một màn đáng sợ như vậy, không ngừng đánh thẳng vào thần kinh của hắn, rung động linh hồn của hắn, hắn thiếu chút nữa bị sợ choáng váng.

Tiêu Y vung trường kiếm, đối Mặc Trường Túy quát: “Không muốn chết thì cứ tiếp tục để người của các ngươi đi tìm cái chết! Nhị sư huynh của ta ai đến cũng không từ chối!”

Tiêu Y rất hiểu Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh giữ lại Mặc Trường Túy, lợi dụng Mặc Trường Túy để câu người của Mặc Nha tộc ra, sau đó giết chết. Tiêu Y thầm thì trong lòng, Mặc Nha tộc dám bắt nạt Tiểu Hồng, Nhị sư huynh muốn tiêu diệt bọn hắn.

Ánh mắt Tiêu Y nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, lại ngạc nhiên phát hiện Lữ Thiếu Khanh đứng tại chỗ, không nhúc nhích, tựa hồ rơi vào trầm tư.

Nhị sư huynh đang làm gì?

Tiêu Y rất hiếu kỳ, dựa theo tính cách của Lữ Thiếu Khanh, hẳn là sẽ mở miệng châm chọc Mặc Trường Túy, để Mặc Trường Túy tiếp tục dẫn dụ người mới tới mới đúng. Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh không hề làm vậy, ngược lại đứng tại chỗ, thần sắc trang nghiêm, tựa hồ đang suy tư đại sự nhân sinh.

Tiêu Y rất muốn một kiếm đâm chết Mặc Trường Túy, sau đó chạy tới làm một sư muội hiếu kỳ.

Lữ Thiếu Khanh đứng trên mặt đất. Đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, trong hai con ngươi bắn ra ánh mắt dọa người, nhìn thẳng phương xa. Đồng thời, khí tức Lữ Thiếu Khanh trở nên cao thâm mạt trắc, mặc dù cách rất xa, nhưng vô luận là trong mắt Tiêu Y, hay trong mắt Hồ Yên và đám người, thân ảnh Lữ Thiếu Khanh đều trở nên vô cùng cao lớn.

Thân ảnh cao lớn đỉnh thiên lập địa, tựa như Thần Ma giữa thiên địa. Ngay cả Kế Ngôn, người vẫn luôn chú ý đến cuộc chiến của hai tôn Luyện Hư kỳ hậu kỳ Cửu Tầng cảnh giới ở nơi xa, cũng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.

Kế Ngôn trong lòng thầm nghĩ: Có phải đã phát hiện ra điều gì không?

Đang lúc Kế Ngôn muốn hỏi thăm, thiên địa bỗng nhiên truyền đến một cơn chấn động. Ánh mắt Kế Ngôn nhìn về phía hướng Tiêu Y. Một bàn tay lớn phảng phất xuyên qua hư không, xuất hiện từ trên trời, thẳng đến Tiêu Y mà đi. . . .

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3418: Phân loạn Lăng Vân đại lục

Chương 3417: Ghét bỏ thiên kiếp quá yếu

Chương 3416: Tiêu Y muốn đột phá