» Chương 1559: Hợp Thể kỳ quái vật?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Dưới sự điều khiển của Lữ Thiếu Khanh, đại trận do hắn bố trí như một cỗ máy đã được bật tối đa công suất. Trong khoảnh khắc, nó hút cạn tất cả năng lượng, không để lại dù chỉ một chút cho kẻ đứng sau màn.
Năng lượng cường đại trút xuống, khiến Kế Ngôn và những người khác bừng tỉnh ngay lập tức. Lữ Thiếu Khanh quát lớn: “Đừng phân tâm, mau hấp thu, không có thời gian đâu!” Kẻ tồn tại ở sâu trong hư không kia còn cần một chút thời gian nữa mới tới. Hắn liền tranh thủ chút thời gian này để Kế Ngôn và mọi người hấp thu năng lượng nhiều nhất có thể.
“Thật đáng xấu hổ khi lãng phí thế này…”
Thế nhưng chưa đầy nửa khắc đồng hồ, một luồng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hơn ập đến. Toàn thân Lữ Thiếu Khanh lông tơ dựng ngược từng sợi.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức rút lui đại trận, gào thét về phía Kế Ngôn và những người khác: “Đi!”
Kế Ngôn và mọi người vừa tỉnh lại, thấy vẻ mặt căng thẳng của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y liền hỏi: “Nhị sư huynh, sao vậy?”
“Đi mau, có địch nhân tới!”
Lữ Thiếu Khanh vung một kiếm, phá vỡ hư không, một luồng khí tức Yêu Giới truyền đến.
“Địch nhân? Ai thế?” Tiêu Y hiếu kỳ nhìn quanh. Đồng thời, vì vừa đột phá, nàng tự tin mười phần: “Cái thứ địch nhân quỷ quái gì, dám đến đây, một kiếm trấn sát!”
“Cút ngay!” Lữ Thiếu Khanh tức đến phát điên, đã lúc nào rồi mà còn đứng đó làm “bảo bối tò mò”! Lữ Thiếu Khanh tức giận tung một cước, đạp Tiêu Y cùng ba tiểu Nhất ra ngoài.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đá Tiêu Y ra ngoài, lại phát hiện Kế Ngôn thế mà vẫn đứng yên một bên.
“Ngươi làm gì?” Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Ngươi định để lời ta nói lọt tai này qua tai kia sao? Vẫn chưa chịu cút ra ngoài? Có phải ngươi cũng muốn ta phải đánh ngươi không? Cái tên ngây thơ này!”
Cảm giác nguy hiểm ngày càng mãnh liệt. Kế Ngôn lại hỏi: “Địch nhân ở đâu?”
Lữ Thiếu Khanh đầu tiên khẽ giật mình, sau đó lập tức kịp phản ứng. Nguy hiểm từ sâu trong hư không xa xôi, hắn có thể cảm nhận được, nhưng Kế Ngôn thì không.
Kế Ngôn lúc này cũng tràn đầy tự tin, ý chí chiến đấu sục sôi: “Ta muốn ‘chăm sóc’ hắn một trận.”
“Chăm sóc cái lông ấy, ta trước chém chết ngươi đã…”
Lữ Thiếu Khanh bên này điên tiết, muốn đâm Kế Ngôn mấy lần.
Đúng lúc này, bên kia hư không nơi sợi tơ mỏng biến mất đột nhiên nứt toác, một vết nứt mở ra. Một luồng hắc vụ tràn vào, một cỗ khí tức tà ác bộc phát, khí tức cường đại gào thét, khiến hư không xung quanh nhao nhao sụp đổ.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn biến sắc, thấp giọng nói: “Quái vật!”
Luồng khí tức này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa với bọn họ. Mùi vị của quái vật màu đen.
“Địch nhân là bọn chúng ư?” Kế Ngôn trong khoảnh khắc trở nên đằng đằng sát khí, rất muốn lập tức xông lên chém giết.
“Em gái ngươi! Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: “Cái chút công phu mèo ba chân của ngươi có đủ người ta nhét kẽ răng không?”
Sau đó, hắn vung Mặc Quân kiếm lên, trường kiếm khuấy động như một đứa trẻ hư cầm gậy phá mạng nhện. Trong hư không, những sợi dây nhỏ chằng chịt, đại trận do kẻ đứng sau màn bố trí bị hắn phá hủy. Các trận văn như tơ mỏng nhao nhao tiêu tán. Lữ Thiếu Khanh không thể hoàn toàn phá hủy đại trận này, nhưng đoạn hư không này đã bị hắn phá hủy, muốn chữa trị, độ khó sẽ tăng lên gấp bội.
“Rống!”
Tựa hồ phát giác đại trận bị phá hủy, một tiếng gầm giận dữ vang lên. Trong hắc vụ, một bàn tay khổng lồ vươn vào. Kế Ngôn cũng không kìm được mà biến sắc mặt, khí tức cường đại khiến hắn hô hấp nặng nề.
Lữ Thiếu Khanh vọt đầu vào khe hở: “Ngươi không ra thì ta về lập cho ngươi một cái y quan mộ phần!”
Kế Ngôn nhìn thoáng qua khe hở, vung một kiếm dữ dội chém xuống bàn tay lớn đang bao trùm. Sau đó cũng theo đó chui vào trong khe hở.
“Rống!”
Một bóng đen khổng lồ xuất hiện trong hư không, đôi mắt tinh hồng toát ra sát ý vô tận, khí tức hủy diệt điên cuồng phun trào. Hư không xung quanh nhao nhao sụp đổ.
Bóng đen cúi đầu nhìn tay phải, phía trên có một vết máu, tràn ngập một cỗ kiếm ý sắc bén.
“Nhân loại…”
Bóng đen gầm nhẹ một tiếng, tay trái dùng sức đập mạnh vào vết thương trên tay phải, một cỗ kiếm ý bị nó rút ra. Nó nhìn chằm chằm quan sát rất lâu, tiếng gầm nhẹ vang lên: “Đại đạo quy tắc!”
“Đáng chết, có cảm giác quen thuộc, không phải là tàn hồn phục sinh sao?”
Đột nhiên, nó ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước. Ở phía xa, một đoàn phong bạo hư không ức vạn dặm xuất hiện, một cỗ thần niệm truyền đến.
“Kẻ xâm nhập, dâng lên thân thể của ngươi!”
“Hãy trở thành khí mặt của ta đi.”
“Rống!”
Bóng đen gầm giận: “Sâu kiến, chết!”
Tiếp đó, hai luồng lực lượng cường đại va chạm, hư không đen như mực sụp đổ…
Kế Ngôn từ trong khe hở ra, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời lập tức đóng lại khe hở. Sau đó mới vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi: “Làm ta sợ muốn chết.”
Kế Ngôn vẻ mặt nghiêm túc: “Hợp Thể kỳ?”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Nói nhảm! Không phải ngươi cho rằng ta sẽ quản các ngươi sống chết sao?”
Lữ Thiếu Khanh muốn khóc, sao ở Yêu Giới nơi này cũng có quái vật màu đen? Hơn nữa còn mẹ nó là Hợp Thể kỳ. Còn có để cho người sống hay không?
Tiêu Y xoa cái mông ở bên cạnh nghe hai vị sư huynh đối thoại. Ba chữ “Hợp Thể kỳ” khiến Tiêu Y kinh hãi đến nỗi cái mông cũng không còn đau.
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh, thật là Hợp Thể kỳ sao?”
Lữ Thiếu Khanh mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Tiêu Y, nói với Kế Ngôn: “Không bằng đem nàng đá vào đó, để quái vật ăn luôn nàng đi, như vậy chúng ta có thể ít phải bận tâm.”
Tiêu Y sợ đến co rúm cổ lại, cẩn thận nghiêm túc nép vào người Kế Ngôn. Vừa rồi đắc ý quên hình, để nhị sư huynh ghi nhớ rồi.
Kế Ngôn không để ý lời Lữ Thiếu Khanh, mà hỏi: “Kẻ đứng sau màn là quái vật, định làm gì?”
“Cái gì làm gì?” Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Kế Ngôn: “Ngươi đừng nói với ta, ngươi muốn đi “chăm sóc” nó?”
Kế Ngôn gật đầu, có chút tiếc nuối: “Muốn, nhưng không thực tế.” Hắn tuy hiếu chiến, nhưng đầu óc không ngốc. Hắn dù đột phá một tiểu cảnh giới, hiện tại cũng bất quá là cảnh giới Lục Tầng, ngay cả Hậu Kỳ cũng chưa đạt tới, làm sao đối kháng được Hợp Thể kỳ đây.
“Tính ngươi minh bạch.” Lữ Thiếu Khanh tức giận liếc Kế Ngôn một cái rồi nói: “Hiện tại đi Thận cốc, tìm thấy sư phụ cùng con chim ngốc kia là về nhà.”
Yêu Giới nơi này xảy ra chuyện gì hắn không xen vào, cũng không muốn đi quản. Hắn còn chưa vĩ đại đến tình trạng đó.
Tiêu Y nhịn không được hỏi: “Nhị sư huynh, không đi diệt Cẩu Tộc cùng Mặc Nha tộc sao?”
“Sau này có cơ hội lại nói, trước tiên tha cho bọn chúng một mạng.” Hiện tại quái vật Hợp Thể kỳ giống như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, lúc nào cũng có thể thống hạ xuống. Thù hận gì đó trước tiên có thể ghi vào sổ sách.
Lữ Thiếu Khanh bắt đầu tìm kiếm: “Lão hồ ly đâu? Để hắn dẫn đường…”