» Chương 1562: Đến trên tay ta, đều là ta

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

Vương Cảnh Sơ giật nảy mình, nhìn sắc mặt bất thiện của Lữ Thiếu Khanh, hắn phiền muộn hỏi: “Công tử, vì sao nhất định phải ta đi cùng?”

Ta đâu phải mỹ nữ, ta chỉ là một lão đầu tử hỏng bét, đi theo ngươi để làm gì?
Vương Cảnh Sơ vốn không muốn đi theo Lữ Thiếu Khanh tới Thận cốc.

Gần vua như gần cọp.

Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều có thực lực mạnh hơn hắn, vạn nhất nhìn hắn không thuận mắt, có thể nhẹ nhõm đánh cho hắn một trận, hay thậm chí làm thịt hắn cũng chẳng có vấn đề gì.

Lữ Thiếu Khanh chi tiết nói: “Ngươi không đi cùng, ai giúp ta chi lộ phí?”

“Phí qua đường rất đắt, ta không nỡ dùng linh thạch của mình.”

“Phốc!”

Vương Cảnh Sơ muốn thổ huyết.

Quả nhiên, đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, thật dễ dàng thổ huyết.

Vương Cảnh Sơ muốn hét to vài tiếng: “Ngươi tốt xấu cũng là một vị cao thủ cảnh giới Luyện Hư kỳ, cả ngày cứ linh thạch linh thạch, không chê mất mặt sao?”

Vương Cảnh Sơ thật sự bó tay.

Hắn không nói hai lời, từ trong trữ vật giới chỉ móc ra một viên trữ vật giới chỉ.

“Công tử, bên trong chứa ba mươi triệu mai linh thạch, coi như là ta báo đáp ân cứu mạng của công tử.”

Lữ Thiếu Khanh mặt mày hớn hở nhận lấy, rồi phát cho hắn một “thẻ người tốt”: “Ngươi là người tốt.”

“Tốt, bây giờ chúng ta liền lên đường đi.”

“Ta, chúng ta?” Vương Cảnh Sơ mắt trợn tròn.

“Đúng vậy, nói rồi mà, ngươi phải đi cùng chúng ta, không thì ai chi lộ phí?”

Vương Cảnh Sơ càng há hốc mồm hơn.

Vẫn còn muốn ta chi lộ phí?

“Công, công tử,” Vương Cảnh Sơ chỉ chỉ trữ vật giới chỉ trong tay Lữ Thiếu Khanh, “Những thứ này dư sức thanh toán phí truyền tống trận rồi.”

“Đây là của ta rồi.” Lữ Thiếu Khanh như thần giữ của, lập tức thu trữ vật giới chỉ lại: “Là linh thạch ngươi cảm tạ ta cứu mạng, không bao gồm phí qua đường.”

“Ta cho công tử, chính là nghĩ công tử dùng để thanh toán phí qua đường.”

Vương Cảnh Sơ thật sự bó tay rồi. Không thì ta cho ngươi nhiều linh thạch như vậy để làm gì?

“Dù sao linh thạch đã rơi vào tay ta thì là linh thạch của ta, ta sẽ không lấy linh thạch của mình ra thanh toán phí qua đường.” Lữ Thiếu Khanh nói xong, tiếp tục khinh bỉ Vương Cảnh Sơ: “Ngươi cũng quá hẹp hòi, sớm biết thế vừa rồi cứ để lão điểu đánh chết ngươi cho xong.”

“Ngay cả phí qua đường cũng không nỡ giúp ân nhân cứu mạng chi ra.”

“Phốc!”

Vương Cảnh Sơ tay che lấy ngực, một ngụm tiên huyết xông lên.

Hắn xem như đã minh bạch ý tứ của Lữ Thiếu Khanh.

Chỉ có linh thạch từ tay Vương Cảnh Sơ tiêu xài mới được, không thì dù có bao nhiêu linh thạch giao cho Lữ Thiếu Khanh trong tay cũng đều là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.

Linh thạch rơi vào tay Lữ Thiếu Khanh, tất cả đều là linh thạch của hắn, sẽ không bị tiêu xài.

Nhìn vẻ mặt Vương Cảnh Sơ muốn thổ huyết, Tiêu Y cười rất vui vẻ.

Nàng nhắc nhở Vương Cảnh Sơ: “Không bằng, ngươi lại chi thêm chút nữa?”

Vương Cảnh Sơ không ngốc đến vậy.

Chi thêm bao nhiêu linh thạch cũng là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.

Đã Lữ Thiếu Khanh muốn người khác chi lộ phí, hắn liền nghĩ ra một biện pháp thỏa hiệp.

“Công tử, ta để tộc nhân đi theo ngươi đến Thận cốc, thế nào?”

“Mọi chi phí trên đường, ta bao hết.”

Lữ Thiếu Khanh lúc này mới buông tha hắn: “Được chứ.”

Đáng tiếc, không thể vòi vĩnh thêm được bao nhiêu, cho nên hắn vẫn khinh bỉ Vương Cảnh Sơ: “Quỷ hẹp hòi.”

Vương Cảnh Sơ lại thổ huyết. Cái này thì liên quan gì đến quỷ hẹp hòi?

Đám người cùng nhau trở lại Kỳ thành, Vương Cảnh Sơ liền lập tức gọi một tộc nhân đến, sai hắn dẫn Lữ Thiếu Khanh một nhóm đi Thận cốc, còn bản thân thì lập tức biến mất.

Đối mặt Lữ Thiếu Khanh, hắn như tránh né Ôn Thần, tránh không kịp.

Nhưng khi Lữ Thiếu Khanh và đồng bọn chuẩn bị sử dụng truyền tống trận, thì lại bị người trấn giữ truyền tống trận ngăn cản.

Người trấn giữ truyền tống trận là Khuyển tộc, lý do của bọn họ rất đơn giản mà cũng rất thỏa đáng.

Đại chiến vừa kết thúc, để phòng ngừa Phi Cầm tộc lợi dụng truyền tống trận đánh lén, nên truyền tống trận nhất định phải đóng lại.

“Công tử…” Tộc nhân được Vương Cảnh Sơ ủy thác trách nhiệm, cũng là hậu bối của Vương Cảnh Sơ, tên là Vương Như, quay đầu nhìn Lữ Thiếu Khanh.

Vương Như là hậu bối của Vương Cảnh Sơ, có thực lực Nguyên Anh sơ kỳ.

Hắn được lão tổ mình giao phó nhiệm vụ, đồng thời được dặn dò mọi việc đều phải nghe theo Lữ Thiếu Khanh.

Bất quá, Vương Như trong lòng không phục, dựa vào đâu mà hắn, một tộc nhân dòng chính Hổ tộc, lại phải duy như Thiên Lôi sai đâu đánh đó với người khác?

Mặc dù lão tổ nói để hắn đi cùng là vì nắm giữ hành tung của Đại Bạch, nhưng đã không phục thì trong lòng vẫn cứ không phục.

“Truyền tống trận không mở, không bằng chúng ta đợi thêm một thời gian nữa?” Vương Như liền đề nghị như vậy.

“Đợi chờ gì nữa,” Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y, “giết mấy con chó giữ nhà này đi.”

Vương Như giật nảy mình: “Nói đùa sao?”

Đây thế nhưng là Kỳ thành, ai dám ở chỗ này lỗ mãng?

Nhưng hành động kế tiếp của Tiêu Y cho hắn biết, đây không phải chuyện đùa.

Chỉ thấy Tiêu Y tiến lên, vung kiếm chém xuống, mấy tộc nhân Khuyển tộc chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ kêu thảm ngã xuống.

“Cái này, cái này…”

Vương Như bị sợ choáng váng.

Dám động thủ ngay tại Kỳ thành, hơn nữa còn là vào thời kỳ nhạy cảm mấu chốt này, giết người ngay giữa đường, thật coi Tẩu Thú tộc không đến sao?

Vương Như trong lòng càng thêm khó chịu.

Hắn cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đang xem thường Tẩu Thú tộc, không coi Kỳ thành ra gì.

Cuồng vọng như thế, vì sao lão tổ còn muốn ta đi theo bọn hắn?

Mà lại!

Nhìn Lữ Thiếu Khanh đi đến trên truyền tống trận, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, ngữ khí mang theo vẻ khó chịu: “Công tử, truyền tống trận đóng rồi, không thể khởi động được đâu.”

Đợi lát nữa người Khuyển tộc lập tức giết tới, thì nên làm gì?

Nhưng hắn vừa dứt lời, truyền tống trận đột nhiên nở rộ quang mang, trận văn hiển hiện, truyền tống trận vận chuyển trở lại.

Biểu cảm của Vương Như phảng phất ngưng đọng, hắn khẽ nhếch miệng, khó tin nhìn cảnh này.

Bọn Khuyển tộc đang nói láo sao?

Truyền tống trận không phải đã đóng rồi sao?

Sao lại vận chuyển trở lại?

“Linh thạch đâu?” Khi Vương Như còn đang kinh ngạc, thanh âm Lữ Thiếu Khanh truyền đến: “Đừng ngây ngẩn cả người, tranh thủ chạy nhanh đi…”

“Bẩm Vương gia!”

Thanh âm bên ngoài truyền vào, khiến Toàn Diệu, người vẫn luôn nhắm mắt suy nghĩ, từ từ mở mắt, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì?”

“Vừa rồi có người giết tộc nhân của chúng ta, cưỡng ép mở truyền tống trận. Theo tìm hiểu được biết, đó là Mộc Vĩnh cùng đoàn người mang theo huyết mạch phản tổ đẳng cấp, bọn hắn muốn đi Thận cốc.”

“Thận cốc?” Toàn Diệu ánh mắt yếu ớt, rất lâu sau, hắn chậm rãi mở miệng: “Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người tập trung lại, đi tìm Phi Cầm tộc báo thù.”

“Tiến công Phượng Thành sao?”

“Không, đi Thận cốc…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3227: Vẫn là phải mặt mũi

Chương 3226: Mộc Vĩnh nhất định có âm mưu

Chương 3225: Nhị sư huynh nói nàng lợi hại hơn ta