» Chương 1564: Huyễn cảnh trông được đến cái gì
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Trong không khí lan tỏa khí tức âm lãnh, thấm vào tận xương tủy. Khí tức ấy có thể xuyên thấu linh hồn, khiến người ta cảm thấy nặng nề. Dù là người có tâm tình tốt đến mấy, khi đặt chân đến đây cũng lập tức trở nên tồi tệ. Ngay cả người lạc quan nhất cũng sẽ trở nên bi quan, thậm chí tuyệt vọng. Trong loại hoàn cảnh này, không cần thêm nguy hiểm nào khác, chỉ cần ở lại lâu cũng sẽ hóa điên.
Thế nhưng, Lữ Thiếu Khanh ba người không hề cảm thấy áp lực lớn trước hoàn cảnh này. Họ đã từng trải qua những nơi còn khắc nghiệt hơn rất nhiều. Tốc độ của ba người rất nhanh, nhanh chóng tiến sâu vào Thận Cốc. Vì không thể xác định vị trí cụ thể của sư phụ và Tiểu Hồng, bọn họ cứ tiến thẳng vào sâu bên trong trước đã.
Trên đường đi, họ thấy rất nhiều yêu thú tu sĩ. Họ hoặc hóa thành hình người, hoặc giữ nguyên bản thể; kẻ thì lớn tiếng cuồng tiếu, gầm thét; kẻ thì nhắm nghiền hai mắt, thần sắc dữ tợn. Khí tức trên người họ ba động bất thường, nhìn qua liền biết là đã bị Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn, đang đấu tranh với Thiên Ma. Có kẻ thì nhảy lên, cười ha ha, khí tức tăng vọt. Cũng có kẻ kêu thảm một tiếng, cuối cùng thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Bỗng nhiên, một trận âm phong gào thét vang lên bên cạnh, một luồng khí tức âm lãnh truyền đến. Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn ghé mắt nhìn lại, thấy Tiêu Y đã trúng chiêu. Nàng, người từ đầu vẫn tràn đầy phấn khởi nhìn ngó xung quanh, hận không thể làm rõ mọi thứ ở đây, đã bị Vực Ngoại Thiên Ma để mắt tới. Tiêu Y ánh mắt mê ly, lâm vào trong ảo cảnh.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn dừng lại, đồng thời khoanh tay, cùng nhau nhìn nàng.
“Ngươi nghĩ bao lâu?” Kế Ngôn hỏi.
“Mười hơi thở.” Lữ Thiếu Khanh tự tin và ngạo nghễ nói, “Đây bất quá là tiểu nhân vật, dưới sự dạy bảo của ta, vượt quá mười hơi thở đều là sỉ nhục đối với ta.”
“Đánh cược?”
“Đánh cược thì đánh cược, ta thắng, ngươi phải cho ta mười vạn mai linh thạch.”
“Không vấn đề,” Kế Ngôn vui vẻ cười, “Ngươi thua thì sao?”
“Thua? Không thể nào, cho dù thua, ta sẽ để nàng sao chép một vạn chữ tâm đắc cho ngươi.”
Nhưng mà! Mười hơi thở trôi qua, Lữ Thiếu Khanh tươi cười tắt ngấm. Mười hai hơi thở sau, Tiêu Y mới tỉnh lại.
Kế Ngôn cười, “Ngươi thua rồi.”
Tiêu Y vừa thoát khỏi ảo cảnh, sắc mặt còn chút ửng hồng vì vừa trải qua một chuyện kích thích, chưa kịp bình tĩnh lại. Nàng vừa ra liền thấy Kế Ngôn cười lên, có vài phần đắc ý. Nhưng trong mắt nàng, nụ cười đó là yêu tiếu dung.
“Ngọa tào, ta vẫn còn trong ảo cảnh sao?” Tiêu Y trong lòng kêu to, “Vực Ngoại Thiên Ma ở Yêu Giới thật lợi hại a, thế mà có thể vây khốn ta lâu như vậy.” Nàng lập tức hét lớn một tiếng, “Đạo chích, mấy trò tiểu thủ đoạn này của ngươi không làm gì được ta đâu!”
Nghe Tiêu Y nói vậy, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh càng thêm khó coi. Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, hung hăng giáng cho Tiêu Y một búa, khiến nàng nước mắt lưng tròng. Đồng thời, Tiêu Y cũng biết mình đã đánh bại Vực Ngoại Thiên Ma mà thoát ra.
“Ngu xuẩn, năm vạn chữ tâm đắc, ngoan ngoãn viết cho Đại sư huynh, lời ca ngợi ta không được ít hơn ba vạn chữ, không thì ngươi cứ chờ đấy.”
Tiêu Y nghe vậy, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa hôn mê. “Đây là chuyện gì? Ta… ta vẫn nên quay về huyễn cảnh thì hơn!” Tiêu Y nước mắt lưng tròng, run rẩy hỏi, “Là… vì sao?”
“Hừ!” Lữ Thiếu Khanh khó chịu bay về phía trước.
Tiêu Y dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Kế Ngôn. Kế Ngôn tâm tình rất tốt, cũng không ngại giải đáp cho sư muội. “Ta cùng hắn đánh cược, rằng ngươi chỉ cần mười hơi thở sẽ tỉnh táo lại, mà ngươi, mười hai hơi thở mới thanh tỉnh.”
Trời giáng ngũ lôi oanh! Tiêu Y mắt trợn tròn. “Mới có chút thời gian thôi, các ngươi nhanh vậy sao? Không thể thận trọng một chút? Nhất định phải lấy ta, sư muội đáng yêu này ra để đánh cược? Chẳng lẽ các ngươi không có cách khác để ân ái rồi?”
“Thì ra là Nhị sư huynh thua, trách không được Nhị sư huynh sẽ tức giận như thế.” Năm vạn chữ tâm đắc a. Tiêu Y muốn khóc, đã rất lâu rồi nàng không viết nhiều chữ tâm đắc như vậy.
“Đại sư huynh, có thể giúp đỡ van nài một chút không?” Tiêu Y lúc này hướng Kế Ngôn bán manh cầu tình, một bộ dáng vẻ tội nghiệp, “Ta kỳ thật rất sớm đã có thể ra, chỉ là ta còn muốn ở trong đó lịch luyện một chút.”
Kế Ngôn nhìn chằm chằm nàng, mỉm cười, giọng đủ ôn nhu, “Ngươi trong huyễn cảnh nhìn thấy cái gì?”
Tiêu Y sắc mặt lúc này ửng hồng mấy phần. Nàng nhìn thoáng qua Kế Ngôn, lại nhìn sang Lữ Thiếu Khanh phía trước. Lữ Thiếu Khanh phát giác được ánh mắt của Tiêu Y, vừa quay đầu lại, nhìn biểu cảm của Tiêu Y lúc này liền biết nàng đang nghĩ gì. Hắn quát, “Đầu óc cả ngày chỉ toàn thứ màu vàng, ta thấy ngươi muốn chết rồi!”
Kế Ngôn tươi cười biến mất, trong nháy mắt lạnh xuống, nhàn nhạt nói, “Mười vạn chữ tâm đắc, hảo hảo tỉnh lại một chút.”
Lữ Thiếu Khanh nói bổ sung, “Nội dung ca ngợi ta không thể ít hơn năm vạn chữ.”
“Bịch!” Tiêu Y trực tiếp từ trên trời rơi xuống, rất muốn chết quách cho xong. Tiêu Y cảm thấy nhân sinh vô vọng, tâm tình còn thấp thỏm hơn hoàn cảnh nơi đây gấp một vạn lần.
“Còn không mau đuổi theo?”
Tiêu Y sinh không thể luyến từ dưới đất bò dậy, mặt ủ mày ê đi theo phía sau. Đại Bạch và Tiểu Bạch đi theo bên cạnh Tiêu Y, hai tiểu thú ngoài việc dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tiêu Y ra, bọn chúng không còn cách nào khác. Đồng thời đắc tội cả Đại sư huynh và Nhị sư huynh, Thiều Thừa tới cũng vô dụng.
Tốc độ của ba người cũng không nhanh, một ngày thời gian cũng chỉ xâm nhập được ngàn dặm. Dù sao ở đây Lữ Thiếu Khanh bọn họ cũng không dám xông quá nhanh. Mấy ngày sau, theo một đường xâm nhập, người xung quanh càng ngày càng ít. Đối với tu sĩ Yêu Giới mà nói, nơi đây đã coi như là khu vực nguy hiểm. Mà Vực Ngoại Thiên Ma ở đây cũng trở nên cao cấp, cường hãn hơn. Nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mấy người mà nói, những Vực Ngoại Thiên Ma này còn chưa đủ để gây nguy hiểm.
Kế Ngôn nhướng mày, thần thức hiện lên, bên trong mang theo một cỗ kiếm ý, như cá sấu xông ra mặt nước, lộ ra nanh vuốt của mình.
“Phốc!” Phảng phất một tiếng vang nhỏ. Đám người bên tai phảng phất vang lên tiếng hét thảm thiết. Kế Ngôn cảm thụ một chút, lắc đầu, “Đối với cảnh giới Hóa Thần kỳ trở lên không có bao nhiêu hiệu quả lớn.”
Lợi ích và nguy hiểm ở đây có liên hệ trực tiếp, cho nên những người dám tiến vào nơi này càng ít. Cũng chỉ có tiến vào sâu hơn mới có hiệu quả với người cảnh giới Hóa Thần kỳ. Bất quá, nguy hiểm sẽ chỉ lớn hơn.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu biểu thị đồng ý, “Nếu có thể, thật muốn bỏ cái ngu xuẩn kia lại đây.”
Sau lưng Tiêu Y lúc này lại nước mắt lưng tròng.
Bỗng nhiên! Có một cỗ âm phong gào thét mà đến, gió cuốn mây tan, che khuất bầu trời. Xa xa có người kinh hô, “Trời ạ, Vực Ngoại Thiên Ma Vương, mau trốn…”