» Chương 1573: Thế giới này không chứa được lão nhân gia

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

Một tiếng “à” thật dài với giọng bừng tỉnh đại ngộ, cùng vẻ mặt đầy suy tư, khiến Doanh Thất Thất và Tê Dại một lần nữa cúi đầu xuống, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.

Tiêu Y đôi mắt to trợn tròn. Nàng một tay vỗ mạnh lên người Tiểu Hồng: “Được lắm, Tiểu Hồng!”

Tiểu Hồng lại nghi hoặc: “Cái gì?”

Tiêu Y cười càng thêm vui vẻ. Bất kể là người hay thú, khi đối mặt với chuyện của chính mình, kiểu gì cũng sẽ phản ứng chậm một bước, trở nên hậu tri hậu giác.

“Cố gắng thật tốt!” Tiêu Y vui vẻ, lần nữa dùng sức vỗ vỗ Tiểu Hồng: “Cố lên.”

Thiều Thừa cười ha ha, chuyện của đám tiểu bối cứ để chúng tự giải quyết, từng đứa, từng đứa đều tự mình quyết định. Hắn đang cười ha ha thì bỗng nhiên phát giác ánh mắt chẳng mấy thiện ý của nhị đồ đệ đang nhìn chằm chằm mình.

“Làm gì?” Thiều Thừa miệng thì cứng mà lòng thì yếu, quát lên: “Ngươi định làm gì?”

Lữ Thiếu Khanh không nói một lời, tiếp tục dùng ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới hắn, khiến Thiều Thừa trong lòng hoảng sợ.

“Cái tên tiểu hỗn trướng này!” Hắn giơ bàn tay lên, lần nữa quát: “Có chuyện gì thì mau nói, có rắm gì thì mau thả! Ngươi còn như vậy, ta quất ngươi đấy!”

“Sư phụ, người đã ở đây lâu như vậy, không cảm thấy cô đơn, trống rỗng và lạnh lẽo sao? Không tìm lấy một đoạn tình yêu vượt chủng tộc sao?”

Thiều Thừa tức muốn chết, lập tức tiến lên, hung hăng đạp một cước tới. “Hỗn trướng! Có ai nói sư phụ như vậy sao?”

Lữ Thiếu Khanh vội vàng nhảy dựng lên: “Không có thì thôi chứ, mà đến mức nổi giận lớn vậy sao?”

“Sư phụ, người sẽ không phải là chột dạ đấy chứ?”

“Cút! Còn nói hươu nói vượn nữa, ta sẽ đánh chết ngươi!”

Thiều Thừa ôm đầu, cơn đau đầu đã hơn hai mươi năm không tái phát của hắn dường như lại bắt đầu.

“Được rồi,” Kế Ngôn đứng bên cạnh mở miệng, “nói chuyện chính sự, bớt lãng phí thời gian ở đây đi.”

“Ai nói lãng phí thời gian là đáng xấu hổ?” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nói: “Làm sống động bầu không khí một chút, biết không?”

Sau đó, Thiều Thừa tiếp tục mở lời, kể lại những năm tháng đã trải qua.

Thiều Thừa đi theo Liễu Xích đến Yêu Giới, vào Thận Cốc này tu luyện, tiến bộ quả thực thần tốc. Cùng với những biến hóa của thiên địa, Thiều Thừa rất nhanh tiến vào Hóa Thần Kỳ, hiện giờ cũng đã là cảnh giới Hóa Thần Hậu Kỳ tầng tám.

Nói đến đây, Thiều Thừa hơi có mấy phần đắc ý. Hơn hai mươi năm thời gian, tương đương với đột phá một đại cảnh giới. Đặt ở trước kia, không có mấy trăm năm thì không thể làm được.

Thiều Thừa đắc ý mở miệng hỏi thăm về thực lực của các đồ đệ: “Thực lực của các ngươi thế nào rồi?”

Lâu như vậy không ở bên cạnh bọn họ chỉ điểm, hắn cũng không rõ thực lực của chúng ra sao. Chắc hẳn cũng đã đạt tới Hóa Thần Kỳ, nếu không thì sao đám tiểu hỗn trướng này có thể thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta chứ. Thân là sư phụ không lạc hậu quá nhiều, cũng không tính mất mặt. Ai làm sư phụ của bọn chúng mà không “Alexander” cơ chứ.

Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Không tệ, không tệ, sư phụ lợi hại, sư phụ uy vũ.” Hắn chính là không hề nhắc tới thực lực của mình.

Kế Ngôn vốn muốn nói vài câu với sư phụ, nhưng ngẫm lại chính mình đạt được hai lần kỳ ngộ, hắn cũng ngậm miệng lại.

Chỉ có Tiêu Y cười hắc hắc, đem nội tình của hai vị sư huynh lật ra: “Sư phụ, Đại sư huynh cùng nhị sư huynh đã là Luyện Hư Trung Kỳ rồi. Còn ta nha, kém một chút, mới là Hóa Thần Hậu Kỳ tầng bảy cảnh giới.”

Bên cạnh, Doanh Thất Thất và Tê Dại kinh ngạc không thôi. Các nàng nghe Tiểu Hồng nói qua sự tích của Lữ Thiếu Khanh, nhưng khi Tiểu Hồng rời đi, Lữ Thiếu Khanh vẫn còn ở Nguyên Anh Kỳ. Thời gian ngắn ngủi như vậy mà hắn lại trở thành Luyện Hư Kỳ sao?

“Phốc!” Thiều Thừa đột nhiên tức đến muốn phun máu.

Đùa giỡn hay sao? Chính mình là đang nằm mơ chứ?

Hắn há to miệng, khó có thể tin nhìn hai vị đồ đệ của mình. Chính mình nhớ không lầm, đến Yêu Giới này mới hai mươi năm, chứ không phải hai trăm năm đấy chứ? Dùng câu nói của tên đồ đệ hỗn trướng kia, là ăn xuân dược sao?

Thiều Thừa bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác thất bại nồng đậm. Chính mình ngàn dặm xa xôi chạy tới Yêu Giới, không tiếc mạo hiểm tiến vào Thận Cốc lịch luyện, là vì cái gì? Chẳng phải là vì tận khả năng tăng lên thực lực của mình, phòng ngừa chính mình lạc hậu so với hai thiên tài đồ đệ sao?

Chính mình tiến vào Hóa Thần Kỳ, vốn cho rằng đã không tầm thường, tuyệt đối không ngờ tới, hai tên đồ đệ kia vậy mà đã là Luyện Hư Kỳ. Ngay cả đồ đệ nhỏ nhất cũng sắp đuổi kịp hắn. Thế giới này, chẳng lẽ đã không hạ cho lão nhân gia ta rồi sao?

“Sư phụ, người đang biểu lộ kiểu gì vậy?” Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nói: “Chúng ta tiến vào Luyện Hư Kỳ, người không vui sao?”

Thiều Thừa gật đầu, mặt mũi tràn đầy thổn thức: “Vui chứ, ta đương nhiên vui chứ.” Vui thì đương nhiên là vui, cũng rất mừng, nhưng cảm giác thất bại cũng là có.

“Nhưng vẻ mặt của người dường như không hài lòng?” Lữ Thiếu Khanh nhìn thẳng Thiều Thừa: “Chúng ta tiến bộ quá chậm, bị người chê sao?”

“Đã hiểu rồi, về sau ra ngoài không dám nói là đồ đệ của người, để tránh làm người mất mặt.” Kế Ngôn nhàn nhạt nói: “Thật khiến người ta thất vọng.”

Thiều Thừa gấp gáp: “Ai, ai nói?”

Lý nãi nãi, các ngươi trở nên mạnh như vậy, mặt mũi của ta lần này có ánh sáng, nói chuyện đều lớn tiếng ba phần.

Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ mặt mình, đối Thiều Thừa: “Vậy người còn một bộ dáng vẻ táo bón? Người đang thương cảm cái gì? Hoa cúc khó giữ được sao?”

“Người nhìn xem, người ngay cả cười một cái cũng không có, còn nói không phải?”

Thiều Thừa không có biện pháp, chỉ có thể nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Các ngươi tiến bộ nhanh như vậy, ta làm sư phụ cũng không làm được gì cả.”

Không có cảm giác tham dự, nói trong lòng không thất lạc thì đó là giả.

Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, khịt mũi coi thường: “Sư phụ, người sẽ không tiện đến mức đó chứ? Hay là người ngu ngốc?”

Tiêu Y gấp đến độ muốn dùng tay ngăn chặn miệng Lữ Thiếu Khanh. Sư phụ cảm xúc không đúng, ngươi còn muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Thiều Thừa cảm xúc càng thêm sa sút, đúng vậy a, chính mình là thật ngu ngốc, thiên phú tu luyện cũng chỉ bình thường, không dính dáng gì đến thiên tài.

“Người thu là đồ đệ, không phải tổ tông, cần phải chuyện gì cũng phải do người làm sao?”

“Thu được đồ đệ thiên tài, tùy tiện dạy bảo một chút, chính là cao thủ tuyệt thế, cái này không phải dễ chịu hơn so với việc thu đồ đệ ngu ngốc mà đến ăn cơm đi ị cũng cần người phục vụ sao?”

Kế Ngôn cũng mở miệng phụ họa: “Nếu như là ngu ngốc, không xứng tu luyện.”

“Đúng, trước đây nếu như không phải sư phụ thu ngươi nhập môn, ngươi thằng ngu này cả một đời đều không ai muốn.”

“Tranh thủ thời gian cho sư phụ dập đầu biểu thị cảm tạ.”

Kế Ngôn liếc mắt nhìn, mặt không biểu cảm nhìn hắn: “Nếu như không phải sư phụ muốn ngươi, ngươi sớm đã bị người đánh chết.”

“Dập đầu, cũng là ngươi dập.”

“Sư phụ, là thời điểm chứng minh giá trị của người, thu thập hắn, không có chút dáng vẻ Đại sư huynh nào cả.”

“Thu thập ngươi mới đúng, ngươi dám tránh, ta liền xuất thủ.”

“Đến a, lẽ nào lại sợ ngươi…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3220: Ngươi có âm mưu gì?

Chương 3219: Gặp lại Mộc Vĩnh

Chương 3218: Là ai như vậy chảnh?