» Chương 1578: Tiền bối, cố lên

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

“Ngươi nói cái gì?”
Liễu Xích và Hung Trừ sững sờ.
Họ hoài nghi mình đã nghe lầm.
Thiều Thừa ở bên cạnh che mặt.
“Thằng nhóc hỗn xược!”

Sau khi Hung Trừ kịp phản ứng, hắn nhảy dựng lên quát: “Nói đùa cái gì? Dựa vào cái gì?”
Liễu Xích cũng hầm hầm tức giận, muốn cắn người.
Một trăm triệu linh thạch, không phải là họ không bỏ ra nổi.
Nhưng ai lại muốn cho không như vậy?
Dựa vào cái gì?
Hơn nữa, đây đâu phải chuyện của mình.

Lữ Thiếu Khanh chỉ vào hai người nói: “Chính các ngươi xem, lời ta nói liền không chịu nghe đúng không?”
“Bảo đảm gì đó hoàn toàn vô dụng.”
“Ta sát!”
Liễu Xích và Hung Trừ muốn thổ huyết.

Hung Trừ nghiến răng: “Tự ngươi nói, là khi nào muốn đối phó Hắc Thước thì mới nghe ngươi.”
“Hiện tại không tính!”
“Chính là muốn đối phó Hắc Thước đấy chứ!” Lữ Thiếu Khanh nói. “Cho ta linh thạch cũng là một phần của việc đối phó Hắc Thước mà.”

Liễu Xích khẽ nói: “Một trăm triệu linh thạch thì làm được cái gì?”
“Chẳng lẽ ngươi định dùng linh thạch đập chết nàng sao?”
“Tiểu tử, đừng có trêu đùa chúng ta!” Liễu Xích lạnh lùng nói. “Đã đồng ý nghe ngươi khi đối phó Hắc Thước, chúng ta sẽ không đổi ý.”
“Nhưng những lời nhảm nhí về một trăm triệu linh thạch như vậy, ngươi cũng không cần tự rước lấy nhục.”
Hung Trừ theo đó gật đầu: “Không sai!”
Đồng thời, trong lòng hai người thầm may mắn, may mà chưa thề, nếu không chắc chắn xong đời rồi.

Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Bạch Thước: “Tiền bối, người xem, bọn hắn không nghe lời, có muốn đánh đòn bọn hắn không?”
Liễu Xích và Hung Trừ trước mặt Bạch Thước cũng chỉ có thể coi là hậu bối.

Bạch Thước không thèm nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Nàng chẳng muốn suy nghĩ đến việc giúp Lữ Thiếu Khanh, nàng nhàn nhạt hỏi: “Ngươi định khi nào hành động?”
“Hành động? Hành động gì?” Lữ Thiếu Khanh giả vờ kinh ngạc nhìn Bạch Thước.

Bạch Thước im lặng: “Ngươi khi nào đi đối phó Hắc Thước?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu như trống lắc, dứt khoát rành mạch: “Không đi!”
“Cái gì?” Bạch Thước cũng tức đến muốn phun máu.
Không hiểu vì sao, nghe Lữ Thiếu Khanh nói vậy, nàng có xúc động muốn bóp chết hắn.
Chẳng trách Liễu Xích lại nghiến răng nghiến lợi với hắn, giờ mới phát hiện quả thực rất chọc tức người.

“Ngươi không phải nói muốn đi đối phó Hắc Thước sao?” Bạch Thước đè xuống lửa giận, thầm nghiến răng hỏi.
“Không có mà?” Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại. “Ta có nói lời này bao giờ?”
Bạch Thước nghẹn lời. Quả đúng là vậy, từ đầu đến cuối, Lữ Thiếu Khanh chưa từng cho nàng một lời khẳng định rõ ràng, rằng có đi hay không.

“Không giết Hắc Thước, không đóng cái khe đó lại, mọi người chỉ có thể ở đây chờ chết.”
Lữ Thiếu Khanh xòe hai tay: “Không sao cả mà, ta tin tiền bối nhất định có biện pháp giải quyết, cố lên!”
Nhìn dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh thờ ơ như chuyện chẳng liên quan đến mình, Bạch Thước thật muốn thổ huyết.
Nàng tiếp tục thầm nghiến răng: “Ngươi không sợ chết sao?”
Lữ Thiếu Khanh tỉ mỉ nói: “Sợ chứ, nhưng ta đi đối phó Hắc Thước có lẽ sẽ chết nhanh hơn. Chi bằng ở cùng tiền bối, biết đâu tiền bối lại nghĩ ra biện pháp giải quyết thì sao.”
Hắn lần nữa nói với Bạch Thước: “Tiền bối, cố lên!”

Doanh Thất Thất và Tê Dại Nhẫn trực tiếp nhìn đến đờ người ra.
Biết rõ thân phận Bạch Thước, bất kể là Hung Trừ tộc Tẩu Thú hay Liễu Xích tộc Phi Cầm đều cung kính vô cùng, không dám có chút bất kính nào.
Lữ Thiếu Khanh thì khác, thân phận Bạch Thước đối với hắn không có tác dụng nửa điểm, hắn dùng thân phận ngang hàng để giao lưu với Bạch Thước, hơn nữa còn chọc tức Bạch Thước đến gần chết.
Nếu tin này truyền ra, chắc chắn sẽ khiến cả đám yêu thú há hốc mồm kinh ngạc.
Thân phận của Bạch Thước ở Yêu Giới này, tuyệt đối là cấp bậc lão tổ tông, ai tới cũng phải gọi một tiếng tổ tông.

Tê Dại Nhẫn không nhịn được truyền âm hỏi Tiểu Hồng: “Đây chính là lão đại của ngươi sao?”
“Hắn không sợ chết à?”
Nơi đây là Trấn Yêu tháp, Bạch Thước là khí linh, muốn thu thập Lữ Thiếu Khanh có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Tiểu Hồng lắc đầu, truyền âm cho hai người: “Lão đại đây là đang tranh thủ thêm nhiều lợi ích đấy.”
“Thêm nhiều lợi ích sao?”
Doanh Thất Thất và Tê Dại Nhẫn ngạc nhiên.

Bạch Thước bên này cũng đã rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, nàng không quanh co, nói thẳng: “Ngươi có điều kiện gì?”
Trực tiếp như vậy, Lữ Thiếu Khanh ngược lại có chút ngượng ngùng, xấu hổ xoa xoa tay nói: “Có linh thạch không? Cho ta một ngàn mấy trăm ức là được rồi.”

Thiều Thừa lại một lần nữa đưa hai tay che mặt, không còn mặt mũi nhìn người.
Mặt mũi của mình đã bị ném từ Nhân giới đến tận Yêu Giới này rồi.
Bạch Thước mặt không đổi sắc nhìn Lữ Thiếu Khanh, xúc động muốn thu thập Lữ Thiếu Khanh càng thêm mãnh liệt.
“Ngươi nghĩ ta là khí linh này, còn có linh thạch sao?”
Thiều Thừa quát: “Hỗn xược, đừng làm càn!”

Thấy không liên quan đến linh thạch, Lữ Thiếu Khanh nói: “Được thôi, chúng ta đi giúp ngươi đối phó Hắc Thước, nhưng ngươi cũng không thể không có chút gì đó thể hiện chứ?”
“Người thân là tiền bối Hợp Thể kỳ, cũng không muốn bị người ta nói là keo kiệt chứ?”

Quả nhiên, Nhân tộc đúng như lời đồn, đều là những kẻ tham lam không đáy.
Bạch Thước trong lòng không nhịn được thầm khinh bỉ.
Dáng vẻ mê tiền của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng nàng thầm có mấy phần coi nhẹ.
Đến giờ phút này, vẫn còn muốn vớt vát lợi ích cho bản thân.
“Nói đi, ngươi muốn cái gì.”

Ngữ khí của Bạch Thước đã trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Nếu không phải nàng còn tin tưởng Thiều Thừa là người đàng hoàng, còn ôm chút hy vọng vào Lữ Thiếu Khanh, nàng đã chẳng thèm để ý đến hắn.
Đúng là kẻ tiểu nhân chợ búa, tham lam xu nịnh.
Thế nhưng, trước mắt, dù chỉ còn một chút hy vọng, nàng cũng phải nắm lấy cho được.

Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiểu Hồng, Tiểu Hắc, Đại Bạch, Tiểu Bạch nói: “Người xem, mấy tiểu gia hỏa bên ta bình thường đi theo chúng ta, học được đồ vật cũng không nhiều, cho nên, tiền bối, hãy truyền thụ những thứ tốt của người cho bọn hắn đi.”
“Dù sao, người thân là khí linh, nói không chừng lúc nào đó sẽ cát, không định để lại chút truyền thừa sao?”

Bạch Thước ngạc nhiên, mọi người cũng ngạc nhiên.
Bạch Thước nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên tự trách.
Nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt tràn đầy áy náy. Mình thân là tiền bối, vậy mà lại có cái nhìn như thế về một tên tiểu bối, quả thực không nên.
Thằng nhóc này không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá được.

Kế Ngôn không nhịn được mở miệng: “Cái này không giống phong cách của ngươi.”
Tiêu Y ở bên cạnh thầm gật đầu, đúng vậy.
Với tính cách của Nhị sư huynh, cho dù không có linh thạch, cũng phải khiến Bạch Thước tiền bối nghĩ cách lấy vật đổi linh thạch cho hắn chứ?

Lữ Thiếu Khanh trừng mắt lại Kế Ngôn: “Có ý gì?”
“Nàng đã không có linh thạch, ta còn có thể làm sao? Cũng không thể để nàng cướp linh thạch của lão điểu cẩu hùng cho ta chứ?”
“Không có linh thạch, ta còn làm được gì? Chỉ có thể để mấy đứa bọn hắn được lợi thôi.”

Bạch Thước đang trong lòng tự trách và áy náy, nghe Lữ Thiếu Khanh nói vậy, sự áy náy trong lòng nàng lập tức tan thành mây khói.
Nàng lập tức lạnh mặt lại: “Ta dựa vào cái gì mà đáp ứng ngươi?”
“Không sao cả. Tiền bối không đáp ứng cũng không sao, ta đâu thể ép buộc người, đúng không…?”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3229: Cửu An thành có trận pháp có thể ngăn cản

Chương 3228: Cửu An thành đi con đường nào?

Chương 3227: Vẫn là phải mặt mũi