» Chương 1586: Nếu không, đầu hàng?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

“Ôi!”
Lữ Thiếu Khanh quát lớn một tiếng, thân hình rơi mạnh xuống đất.

Một nữ tử y hệt Bạch Thước xuất hiện, chỉ khác là nàng mặc váy dài màu đen, ngay cả khăn che mặt cũng màu đen. Hai mắt nàng đỏ thẫm, tản mát ra khí tức hung ác, như một đầu ác lang, trừng mắt nhìn tất cả mọi người ở đây. Khí tức cường đại quét qua, khiến lòng mọi người kinh hãi.

Khí tức Luyện Hư hậu kỳ.

Cuối cùng, ánh mắt nàng chậm rãi đổ dồn vào Bạch Thước. Nàng tà mị cười một tiếng, nụ cười đầy vẻ dụ hoặc quỷ dị. Nếu như nói Bạch Thước đại biểu cho chính nghĩa, là quang minh, thì nàng chính là đại biểu cho hắc ám, là đọa lạc.

“Đây chính là người ngươi tìm đến để đối phó ta sao?” Hắc Thước ánh mắt tràn ngập khinh miệt, chẳng thèm liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh đang nằm dưới đất.

Bạch Thước thần sắc băng lãnh: “Hôm nay ngươi nhất định phải chết. Ta sẽ một lần nữa đoạt lại Trấn Yêu Tháp.”

“Ha ha…” Hắc Thước không nhịn được phá lên cười, dáng vẻ tựa như Ma nữ, vô cùng đắc ý: “Thực lực ngươi bây giờ chỉ còn lại ba thành, ta đã có thể khống chế bảy thành Trấn Yêu Tháp. Ngươi lấy gì để đấu với ta? Chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy kẻ nhân loại này thôi sao? Tại Xương Thần trước mặt, bọn hắn chẳng khác gì sâu kiến. Ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Nói xong, Hắc Thước ánh mắt sắc bén, chuẩn bị ra tay với Bạch Thước.

Mà lúc này, Kế Ngôn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Đối thủ của ngươi là ta.”

Hắc Thước nhìn thấy Kế Ngôn, thoáng sửng sốt, trong lòng có mấy phần kiêng kị. Kế Ngôn có thể tiêu diệt sương mù màu đen, điều này khiến Xương Thần đứng sau nàng cảm thấy uy hiếp. Cho nên, lần này nàng không thể không xuất hiện.

Nàng khinh miệt nhìn Kế Ngôn: “Kẻ bại trận cũng dám cả gan nói lời hùng hồn? Chỉ bằng bọn ngươi, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đánh bại ta.”

Kế Ngôn trường kiếm đâm ra, một luồng kiếm quang tựa như điện xẹt thẳng tới Hắc Thước.

“Phốc phốc…”

Kiếm quang xẹt qua, tựa như ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu rọi, sương mù màu đen trên đường đi đều tan biến từng mảng.

Hắc Thước sắc mặt nghiêm túc, vung tay lên, một cỗ gió lốc đen kịt ập tới, va chạm dữ dội với luồng kiếm quang ấy.

“Oanh!” một tiếng, không gian xung quanh phảng phất bởi vậy run lên. Kiếm ý vô hình và cuồng phong hỗn loạn văng tung tóe, cuối cùng tiêu tán.

Hắc Thước thần sắc khẽ biến: “Ngươi không bị thương?”

“Có chứ, ngươi cũng nhìn thấy hắn thổ huyết rồi, không bị thương thì sao có thể như vậy?”

Trả lời nàng là một thanh âm khác.

Đón lấy, quang mang chói mắt, dưới chân Hắc Thước kiếm quang sáng lên, một cỗ kiếm ý khác tựa như cuồng phong xoay quanh, cuộn trào tất cả, cuốn theo mọi thứ, khuấy đảo phong vân vô tận.

Hắc Thước kinh hãi. Toàn bộ sự chú ý nàng dồn vào Kế Ngôn trước mắt, tuyệt đối không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh sẽ đánh lén từ bên dưới. Đợi nàng kịp phản ứng thì kiếm ý ngút trời đã bao phủ nàng. Kiếm ý bạo liệt hóa thành ánh lửa nuốt chửng nàng.

Ngọn lửa đen trắng, tựa như Hắc Bạch Vô Thường đoạt mạng, khiến tất cả mọi người kinh hãi. Bạch Thước cũng nhìn ngây người.

Đôi sư huynh đệ này vừa ra tay đã khiến Hắc Thước ăn phải đòn đau sao?

“Này, còn đứng ngây ra đó làm gì, đóng cửa đi!”

Lữ Thiếu Khanh hét lớn với Bạch Thước, sau đó vung kiếm quét ngang, mục tiêu chuyển đổi, nhắm thẳng vào ba con quái vật Luyện Hư kỳ còn lại. Thực lực Luyện Hư trung kỳ tầng năm của hắn bùng nổ toàn diện, tạo ra uy áp mạnh mẽ sánh ngang cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ. Vô Khâu kiếm trong tay uy phong lẫm liệt, tựa như Thiên Thần hạ phàm, bức lui ba con quái vật Luyện Hư kỳ về sau, một kiếm xẹt qua, vung vào khe hổng, tạo thành một khe nứt tựa lạch trời, ngăn cách quái vật trong màn đêm tăm tối.

Ánh sáng lóe lên ở khe hổng, Bạch Thước lập tức đóng chặt khe hổng lại.

“Hô,” Lữ Thiếu Khanh thở phào một hơi, “Đóng cửa đánh chó, thành công!”

Một màn này phát sinh quá nhanh, cho dù là Bạch Thước cũng nhất thời chưa hoàn hồn. Cứ như vậy? Hắc Thước đã bị dụ dỗ sao?

Nhưng, tất cả mọi người chẳng phải kẻ tầm thường, rất nhanh liền hiểu ra nguyên do. Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn, Liễu Xích, Hung Trừ bốn vị Luyện Hư kỳ đều bị thương, đồng thời Trấn Yêu Tháp tiếp tục bị ăn mòn, thực lực Hắc Thước tăng mạnh. Lên xuống thất thường, rất khó khiến Hắc Thước không động lòng.

Bất quá!

Hung Trừ vô cùng khó chịu: “Vì sao không nói cho hai chúng ta, để hai chúng ta cũng giả vờ bị thương?”

Liễu Xích cũng rất phiền muộn. Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều là giả vờ bị thương, chỉ có hai người bọn họ là thực sự bị thương. Bây giờ có thể phát huy ra chiến lực chưa được một nửa bình thường, chẳng khác gì là phế đi.

Tiêu Y cười hắc hắc nói với Doanh Thất Thất và Ma Nhiên: “Nhị sư huynh làm vậy là để màn kịch thêm phần chân thật, nếu không sẽ khó mà khiến Hắc Thước mắc lừa.”

Giải thích như vậy có thể nghe lọt tai.

Thanh âm Lữ Thiếu Khanh truyền tới: “Ngươi quá yếu kém, nói cho ngươi biết cũng vô ích.”

“Phốc!”

Hung Trừ muốn đánh người. Doanh Thất Thất mặt không đổi sắc nhìn Tiêu Y, nàng nghiêm trọng hoài nghi Lữ Thiếu Khanh nhân cơ hội trả thù Hung Trừ. Quỷ hẹp hòi.

Tiêu Y ngượng ngùng cười một tiếng: “Cũng… cũng đúng.”

Ma Nhiên nhìn chằm chằm ba con quái vật đen kịt đang gào thét không ngừng, mặt lộ vẻ lo lắng: “Có thể đánh được không?”

Nụ cười ngượng ngùng của Tiêu Y lập tức biến thành nụ cười đầy tự tin: “Yên tâm đi, Nhị sư huynh làm việc, đáng tin cậy!”

“A, đáng chết!”

Thanh âm Hắc Thước từ đằng xa truyền đến, ý thức được chính mình mắc lừa, trong lòng phẫn nộ như một mồi lửa không ngừng thiêu đốt nàng, khiến nàng hai mắt đỏ thẫm, hận đến phát cuồng.

“Luyện Hư cửu tầng cảnh giới!”

Cảm nhận được khí tức cường đại của Hắc Thước, trong lòng Liễu Xích và Hung Trừ đều chùng xuống, sắc mặt khó coi. Hai người bọn họ cũng là Luyện Hư cửu tầng cảnh giới, nhưng bây giờ có thể phát huy ra thực lực có hạn, cho dù là liên thủ cũng không thể nào là đối thủ của Hắc Thước. Đây không phải nhốt một con chó, mà là nhốt một con hổ, một con hổ đói. Đóng cửa đánh chó? Sợ rằng hổ sẽ cắn trả.

Bạch Thước cũng biến sắc, giọng nói nàng nặng nề: “Hỏng bét, thực lực của nàng tăng lên quá nhanh.”

Trước đó thực lực Hắc Thước là Luyện Hư trung kỳ, hiện tại đã là hậu kỳ, hơn nữa còn là cửu tầng cảnh giới. Đã trở thành kẻ cường đại nhất, thực lực triệt để nghiền ép Bạch Thước.

Hung Trừ hét lớn với Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ngươi chơi quá trớn rồi!”

“Thật sao?” Lữ Thiếu Khanh bên này cũng kêu to: “Làm sao bây giờ? Hay là, đầu hàng?” Sau đó hỏi Hắc Thước: “Xương Thần có ưu đãi tù binh không?”

Phốc!

Bạch Thước, Liễu Xích và những người khác tức đến muốn phun máu. Hung Trừ tức giận gầm thét: “Tiểu tử, ngươi đang nói bậy bạ cái gì?”

“Ha ha…”

Hắc Thước cười ha hả, khí tức nàng tản mát ra, khiến không gian xung quanh cũng như nhuộm thành một tầng mực nước. Nàng trực tiếp lao về phía Bạch Thước, tựa như một đoàn mây đen khuếch tán.

“Ta xem còn ai có thể ngăn cản ta!”

“Ông!”

Một tiếng kiếm minh, Kế Ngôn cầm trong tay trường kiếm xuất hiện trước mặt Hắc Thước, hung hăng một kiếm chém xuống: “Để ta chặn ngươi…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3195: Không phải ta đồ vật ta không muốn

Chương 3194: Đại Tạp hà biến hóa

Chương 3193: Như vậy đồ ăn, thương cảm cũng vô dụng