» Chương 1601: Người, không thấy
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Bên Trấn Yêu tháp, Bạch Thước cảm nhận được khe hở đã bị đóng lại, trên mặt nàng lộ rõ vẻ vui mừng. Nàng lập tức đem tin tức này nói cho mọi người. Ai nấy đều hồ hởi, nhưng biểu cảm mỗi người lại không giống nhau.
Những người như Thiều Thừa, Kế Ngôn, Tiêu Y thì vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt tỏ ra hiển nhiên. Lữ Thiếu Khanh đã ra tay, bọn hắn chưa từng hoài nghi kết quả của hắn. Còn Liễu Xích, Hung Trừ, Doanh Thất Thất, Ma Nhiên thì lại vui mừng hơn nhiều, lộ ra vẻ không tự nhiên. Bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh thật sự có thể làm được chuyện này. Nan đề đã làm Bạch Thước bối rối suốt mấy trăm năm lại cứ thế bị Lữ Thiếu Khanh giải quyết. Xét về phương diện cá nhân, Lữ Thiếu Khanh là ân nhân cứu mạng của Bạch Thước. Xét về phương diện tổng thể, Lữ Thiếu Khanh chính là ân nhân cứu mạng của Yêu tộc.
“Đại Hắc Hùng, thế nào?” Tiêu Y đắc ý hỏi Hung Trừ, “Ngươi còn dám chất vấn nhị sư huynh của ta sao?” Hung Trừ sắc mặt khó coi, mặt mày đen sạm, đúng là có mấy phần dáng vẻ Đại Hắc Hùng. Bất quá hắn cũng là người biết tiến biết thoái. Hắn có ý kiến với Lữ Thiếu Khanh, nhưng cũng không thể nào lại không công nhận công lao của Lữ Thiếu Khanh. Hắn khó chịu nói: “Cứ coi như ta có mắt không biết Thái Sơn.” Ngữ khí tuy mạnh mẽ, nhưng thái độ vẫn mềm mỏng đi nhiều.
Thiều Thừa thấy thế, lập tức cười ha hả quở mắng Tiêu Y: “Không biết lớn nhỏ!” Sau đó, hắn nói với Hung Trừ: “Tiền bối không cần phải thế, thằng nhóc đó sẽ không để bụng đâu, tiền bối không cần để trong lòng.” Mọi người đều bó tay. Lời này của ngươi mà nói trước khi Hung Trừ mở miệng thì còn có người tin chứ! Tiêu Y mặc dù bị quở mắng, nhưng lại cười đến hớn hở.
Nàng khoanh tay tính toán một lát, rồi hỏi Thiều Thừa: “Sư phụ, chờ nhị sư huynh trở về, chúng ta liền quay về môn phái sao?” Thiều Thừa gật đầu: “Đúng là nên trở về.” Chạy tới Yêu Giới vốn tưởng có thể nhanh chóng tăng thực lực, cuối cùng vẫn không theo kịp hai đứa đồ đệ. Thiều Thừa cũng từ bỏ ý định này. Cứ tùy duyên thôi. Dù sao thì các đồ đệ có tiền đồ là tốt rồi. Yêu Giới nguy hiểm như vậy, vẫn nên nhanh chóng quay về mới phải, không thể vì mình mà khiến các đồ đệ lâm vào nguy hiểm.
Liễu Xích thì nhìn Tiểu Hồng, hỏi: “Còn bọn chúng thì sao?” Thiên phú của Tiểu Hồng không cần phải nói. Cho dù huyết mạch không thuần, nhưng thiên phú kinh người, là bảo bối tương lai của Phi Cầm tộc. Còn Đại Bạch, Tiểu Bạch – hai tiểu gia hỏa đó cũng là một nhóm nổi bật, đồng dạng là bảo bối của Tẩu Thú tộc. Về phần Tiểu Hắc, uy áp lúc ẩn lúc hiện khiến Liễu Xích thỉnh thoảng tim đập rộn lên. Vô luận là Phi Cầm tộc hay Tẩu Thú tộc, những tiểu gia hỏa này đều là bảo bối của Yêu tộc. Tương lai chúng sẽ là trụ cột vững chắc của Yêu tộc. Liễu Xích không hy vọng chúng quay về theo.
Bạch Thước có cùng ý nghĩ với Liễu Xích, nàng nhàn nhạt nói: “Cứ để chúng lưu lại nơi này đi, ta sẽ hảo hảo dạy bảo chúng một phen.” Có thể xả thân trấn áp tại đây, tấm lòng của Bạch Thước đối với Yêu tộc không cần phải nói nhiều.
Tiêu Y hai tay khoanh lại: “Cái này phải hỏi nhị sư huynh của ta. Nhưng cũng cần hỏi ý kiến của chúng, nếu chúng muốn ở lại đây thì tự nhiên sẽ ở, bằng không thì không ai có thể ép buộc chúng.” Tiểu Hồng liền nói: “Ta nguyện ý lưu lại. Ta muốn hảo hảo tu luyện, ngày sau giúp lão đại đoạt linh thạch.” Đi theo lão đại không thiệt thòi, nhưng thực lực lão đại tăng tiến quá nhanh. Tại Yêu Giới có công pháp tu luyện phù hợp với yêu thú hơn. Bạch Thước trầm mặc, Liễu Xích im lặng. Cả hai đều lo lắng sâu sắc. Cái gia hỏa này, tương lai chẳng lẽ không phải là tai họa của Yêu tộc sao?
Mọi người trò chuyện tại đây, theo thời gian trôi qua, họ dần cảm thấy có điều không bình thường. Một hai ngày trôi qua, vẫn không thấy Lữ Thiếu Khanh trở về. Khe hở đã sớm đóng lại, Lữ Thiếu Khanh thì đâu? Bạch Thước cảm nhận một chút, sắc mặt nàng đột nhiên trầm xuống: “Hắn biến mất rồi!” “Cái gì?” Mọi người đi đến vị trí khe hở, nơi này đã sớm khôi phục như lúc ban đầu, còn Lữ Thiếu Khanh thì không thấy tăm hơi. “Người đâu?”
Thiều Thừa nhíu mày, vô cùng lo lắng. Bạch Thước cẩn thận cảm nhận một phen, cuối cùng nàng lắc đầu: “Hắn đã không còn ở Trấn Yêu tháp này nữa rồi.” “Đi nơi nào?” Thiều Thừa càng thêm lo lắng, thậm chí muốn mắng người: “Thằng nhóc hỗn xược này, làm việc vốn là như vậy, không thể nói một tiếng sao?!” Làm sư phụ của thằng nhóc hỗn xược này thật là mệt mỏi.
Tiêu Y nhịn không được suy đoán: “Nhị sư huynh sẽ không tiến vào trong khe chứ? Hẳn là bên trong có đồ tốt sao?” Thiều Thừa im lặng: “Hắn đi làm cái gì? Nơi đó ngoại trừ Xương Thần còn có gì nữa?” Kế Ngôn thì khẳng định nói: “Hắn hẳn là rơi vào.” Nếu không có lợi ích gì, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối sẽ không tiến vào trong khe. Vả lại, trong khe có thể có lợi ích gì chứ? Bên trong có một Xương Thần đã đủ khiến Lữ Thiếu Khanh tránh còn không kịp rồi. Với sự hiểu biết của Kế Ngôn về Lữ Thiếu Khanh, khẳng định hắn không phải tự nguyện đi vào.
Thiều Thừa khẩn trương: “Chẳng lẽ sẽ gặp nguy hiểm sao?” Xương Thần đó, đây thế nhưng là tồn tại cấp Đại Thừa kỳ, chỉ cần thổi một hơi cũng đủ thổi bay thằng nhóc hỗn xược đó rồi. Kế Ngôn nhìn vị trí khe hở biến mất, cũng không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau mới nói: “Người bình thường xuống đó, khẳng định phải chết, còn hắn xuống đó thì khó nói. Ít nhất, cơ hội sống sót của hắn lớn hơn người khác nhiều.” Kế Ngôn thậm chí muốn nói, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh ra, những người khác xuống đó đều phải chết.
“Sư phụ, làm sao bây giờ?” Tiêu Y cũng bắt đầu khẩn trương. Nhị sư huynh chẳng lẽ lại độc xông long huyệt, muốn nhất cử giết chết Xương Thần sao? Độc xông long huyệt, cái này có khác gì đi xông hang ổ của Tế Thần chứ? Thậm chí có thể nói là càng thêm nguy hiểm. Tồn tại cấp Đại Thừa kỳ, đây là tồn tại cường đại nhất mà thế giới này có thể dung nạp. Mạnh hơn nữa, thì phải phi thăng mới được. Vô luận là mười ba châu Nhân giới, Hàn Tinh Ma giới, hay Yêu giới này, Đại Thừa kỳ đều có thể xưng tụng là tồn tại như thần. Tiêu Y không cho rằng nhị sư huynh của mình có thể lợi hại đến mức giết chết được Đại Thừa kỳ. Đi vào tìm Xương Thần, e rằng không phải đi cải thiện bữa ăn cho Xương Thần đó chứ.
Thiều Thừa nào có biện pháp gì, hắn cũng là vẻ mặt đau khổ, mỗi khi có những chuyện như vậy, hắn, với tư cách một người sư phụ, lại tỏ ra vô cùng bất lực.
“Đi ra trước xem tình hình thế nào đã.” Thiều Thừa suy nghĩ một chút, rồi nói với Bạch Thước: “Tiền bối, mong tiền bối mở cửa ra.” Chuyện này đối với Bạch Thước – người đã một lần nữa nắm trong tay Trấn Yêu tháp – mà nói thì vô cùng đơn giản. Thậm chí không cần bọn hắn nhúc nhích, nàng chỉ cần trực tiếp điều khiển cửa đến trước mặt bọn hắn. Sau khi đám người đi ra, bỗng nhiên cuồng phong gào thét tứ phía, trên bầu trời mây đen dày đặc, Ngân Xà tán loạn. Cảm giác áp bách to lớn như trời sập bao trùm lấy mọi người.