» Chương 1606: Ta đại ca cùng ta nói đùa không được?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Lữ Thiếu Khanh kiểm tra một phen, mới phát hiện nguyên nhân không thể lấy được thiên thạch. Hóa ra, thiên thạch đã kết hợp với đại trận dưới lòng đất, phảng phất như đã mọc rễ nảy mầm, hòa làm một thể với đại trận. Muốn mang đi, ắt phải phá giải đại trận.
Đồng thời, tại đáy sâu kia đã xuất hiện một khối màu đen. Nó cùng màu đỏ tạo thành trạng thái giằng co, phảng phất là màu đen thuần túy, tản mát ra khí tức quỷ dị. Lữ Thiếu Khanh chỉ nhìn thoáng qua liền biết đây là do Xương Thần đang bị trấn áp ăn mòn mà thành.
“Giảo hoạt!” Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm.
Xương Thần đã chuẩn bị song song: vừa ăn mòn Trấn Yêu Tháp, vừa ăn mòn thiên thạch, dự định ôm cả hai.
Vực Ngoại Thiên Ma Vương Hồng Hành sau khi thoát khỏi sự khống chế của Xương Thần, bất quá nhìn bộ dạng hắn, nếu không có Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, đoán chừng sớm muộn gì Hồng Hành cũng sẽ lại bị ăn mòn.
Lữ Thiếu Khanh còn cảm nhận được trạng thái của đại trận, đã là nến tàn trước gió.
“Xem ra, không trấn áp được bao lâu nữa.” Lữ Thiếu Khanh thở dài.
Màu vàng kim thiểm điện không chỉ đánh trúng hắn, mà còn lan đến đại trận trấn áp Xương Thần. Hiện tại, đến cả Lữ Thiếu Khanh cũng không dám chắc đại trận còn có thể chống đỡ được bao lâu.
“Phiền phức thật, vẫn là đưa sư phụ về nhà cho lành.” “Xương Thần gì đó, ta chẳng xen vào. Chủ yếu là đánh không lại.”
Dù có bị thương và trấn áp, không còn thực lực đỉnh phong, nhưng Xương Thần chí ít vẫn là Hợp Thể kỳ.
Đánh cái quái gì. Vì an toàn tính mạng, vẫn là mau về nhà.
Lữ Thiếu Khanh vỗ Mặc Quân, đoạn nắm chặt lấy Mặc Quân kéo về.
“Đi thôi, không thể ăn hết.” Dù khối vẫn thạch này rất khiến người ta động lòng, nhưng chẳng những không thể mang đi, mà nó còn là thứ trấn áp Xương Thần. Lấy đi, hoặc là ăn hết, Xương Thần bên dưới đoán chừng sẽ lập tức phá xác mà ra. Không thể dây vào, không thể dây vào.
Mặc Quân miệng rộng nhấm nuốt, hai tay mỗi bên cầm một khối lớn. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thiên thạch lớn bằng cái đầu đã bị nó gặm chỉ còn nửa khối. Chỉ còn vài ngụm nữa là có thể gặm đến khu vực màu đen. Nhìn thấy khu vực màu đen dường như bắt đầu lan tràn, Lữ Thiếu Khanh càng thêm không dám chờ lâu. Hắn đạp một cước, bùn đất xung quanh ầm ầm vùi lấp nơi đây. Trông thế nào cũng có vẻ như đang chột dạ, hủy thi diệt tích.
Lữ Thiếu Khanh trở lại bên cạnh mọi người.
Thiều Thừa không nói hai lời, lập tức xông lại tát Lữ Thiếu Khanh một cái.
“Hỗn trướng, ngươi muốn chết à?” Lữ Thiếu Khanh xoa đầu, lẩm bẩm: “Đây chẳng phải là không có chuyện gì sao?”
Thiều Thừa tức đến phát điên.
“Còn nói nữa? Đợi ngươi xảy ra chuyện rồi thì hối hận cũng không kịp!” Nói xong, lão lại muốn tát Lữ Thiếu Khanh thêm cái nữa, nhưng Lữ Thiếu Khanh vội vàng né tránh. Bao nhiêu người ở đây, bị đánh thêm lần nữa thì mất hết mặt mũi.
“Sư phụ, người tức cái gì vậy? Vào Yêu Giới nơi này đã lâu như vậy, sao tâm tính người vẫn chưa định lại được?”
Kế Ngôn lạnh lùng nói: “Chưa định được, vừa rồi suýt nữa dọa chết hắn.”
Thiều Thừa không đồng ý với lời của Kế Ngôn: “Nào có dọa chết, ta bất quá là lo lắng cho cái tiểu tử hỗn trướng này thôi.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, ra vẻ thất vọng: “Sư phụ, ta dù sao cũng là đồ đệ của người, sao người lại không có lòng tin vào ta như vậy?”
“Không được, khi sư muội phải viết mười vạn chữ tâm đắc, ngươi phải đi phụ đạo nàng.”
Sắc mặt Thiều Thừa lập tức thay đổi. Nói là phụ đạo, trên thực tế cũng là để hắn đi cùng viết.
Thiều Thừa trừng Lữ Thiếu Khanh một cái: “Ta thật sự là cảm ơn ngươi. Lâu như vậy không gặp, vừa gặp mặt đã cho ta một vố này?”
“Hỗn trướng!” Thiều Thừa càng thêm muốn đánh người.
Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: “Đồng ý không?”
Kế Ngôn gật đầu: “Đúng là nên như thế. Đã phụ đạo rồi, cứ thêm vài vạn chữ nữa đi.”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, vô cùng đồng ý: “Không sai, góp cho tròn số đi, mười lăm vạn chữ nhé!”
Sắc mặt Thiều Thừa lập tức sụp đổ.
Hai đồ đệ liên thủ, cho dù là sư phụ như hắn cũng không thể phản kháng.
Hắn nhìn tiểu đồ đệ, vẻ mặt sinh không thể luyến: “Ngươi đã làm gì vậy?”
Ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến người người oán trách, lại còn chọc giận cả hai đứa nó?
Đồ đệ của mình đứa nào đứa nấy đều là thanh xuất vu lam mà thắng vu lam.
Tiểu đồ đệ có thể một lần chọc giận cả hai sư huynh, còn lợi hại hơn cả mình. Bản thân ta cũng không dám một lần chọc đến cả hai đứa nó.
Nhắc đến chuyện thương tâm, lúc này Tiêu Y đã nước mắt rưng rưng, nàng không muốn nói thêm gì nữa.
Vốn cho rằng tìm thấy sư phụ, có sư phụ hỗ trợ cầu xin, có thể giảm bớt chút tâm đắc. Nào ngờ nàng chỉ đứng bên cạnh nhìn mà họa trời giáng, lại bị tăng thêm năm vạn chữ tâm đắc. Ta oan ức quá!
Tiêu Y muốn ôm Thiều Thừa khóc òa một trận.
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến hai người, ánh mắt hắn rơi trên Trấn Yêu Tháp, lông mày nhướn lên: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Làm cho cái tháp nghiêng ngả, định biến thành địa điểm du lịch sao?” “Đúng là bộ óc kinh doanh thiên tài, tiền bối uy vũ! Đến khi kiếm được linh thạch đừng quên chia cho ta một ít nhé.”
Bạch Thước nhịn không được: “Sao ngươi không bị sét đánh chết đi?”
Trấn Yêu Tháp tổn hại, đại trận vỡ tan, Xương Thần sẽ tùy thời thoát khốn mà ra. Với đủ loại áp lực như thế, Bạch Thước đã không gánh nổi nữa. Tiền bối gì chứ, đi mà gặp quỷ đi. Ta chỉ là một khí linh, giờ ta chỉ muốn chửi rủa thôi!
“Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?” Bạch Thước thở phì phì. Một tiền bối cấp bậc này mà giận dữ, lại hệt như một tiểu nữ oa. Giọng nàng the thé, như sắp cắn người đến nơi: “Ngươi mau nói rõ ràng cho ta!” Đánh ngươi thì cứ đánh ngươi, có chặt ngươi thành tro cũng chẳng sao. Chặt ngươi thành tro rồi, Yêu Giới ta còn có thể lập bia cho ngươi, để Yêu tộc ta đời đời con cháu chiêm ngưỡng. Nhưng cái tên khốn nhà ngươi này, không bị sét đánh chết thì thôi đi. Lại còn tai họa cả ta! Sét đánh không chết ngươi, lại đánh ta bị tổn thương, đánh cho đại trận sắp sụp đổ. Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Bạch Thước chỉ hận bản thân không phải Hợp Thể kỳ, nếu không nàng đã chẳng nề gì mà treo Lữ Thiếu Khanh lên tra khảo một phen thật kỹ rồi.
Đám người cũng nhao nhao nhìn Lữ Thiếu Khanh, tất cả mọi người và cả linh thú ở đây đều muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ mặt bi thương, thở dài thườn thượt, đoạn xòe hai tay ra, vẻ mặt vô cùng vô tội: “Ta cũng không biết nữa.” “Ta có làm gì đâu, oan ức chết đi được.”
“Ngươi không biết? Ngươi cái gì cũng không làm ư?” Hung Trừ là kẻ đầu tiên không nhịn nổi, gầm thét: “Ngươi coi bọn ta là đồ đần hết cả sao?” “Ngươi không làm gì mà lại bị sét đánh ư?” Cái tiểu hỗn đản nhà ngươi này tuyệt đối đã làm chuyện thương thiên hại lý, bằng không lão thiên đã chẳng để mắt tới rồi.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Hung Trừ, hơi tức giận nói: “Đại ca của ta trêu ta một chút, không được sao?”
“Đại ca của ngươi? Là ai?”
“Là Thiên Đạo đó…”