» Chương 1609: Xương Thần đang cố gắng

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

Nơi có nhiều tử vong nhất chính là Tẩu Thú tộc và Phi Cầm tộc, thi thể của chúng phủ khắp Vụ Thành. Đương nhiên, cũng có cả tôm cua tướng dưới nước, dưới biển.

Tiêu Y quan sát một lượt, nàng có thể đoán được đây là hai đại tộc lại một lần nữa sống mái với nhau, chúng đồng quy ư tận. Sau khi đưa ra kết luận như vậy, Tiêu Y chắc chắn gật đầu: “Khẳng định là vậy rồi, ta phải nhanh về nói cho sư phụ và các huynh đệ.”

Vừa dứt lời, Tiêu Y lập tức phóng lên tận trời. Nhưng biến cố chợt phát sinh.

Mây mù xung quanh đột nhiên quay cuồng, tiếp đó, tựa như có vật gì đó từ trong sương khói trắng lao ra. Tiêu Y chỉ cảm thấy hoa mắt, cảnh tượng trước mặt nàng biến đổi.

Toàn thành thi hài chất chồng, tiếng kêu rên không ngừng, oán khí ngút trời, đám yêu thú đã chết phảng phất đều sống lại. Chúng gào thét, vung vẩy móng vuốt không ngừng xông về phía Tiêu Y.

“A!”

Tiêu Y giật mình kêu lên một tiếng. Nhưng ngay sau đó, tựa hồ nàng chợt nhớ ra điều gì đó đầy giận dữ.

“Có gì phải sợ?” Tiêu Y hét lớn, như thể đang tự cổ vũ chính mình: “Chẳng phải chỉ là yêu thú thôi sao? Nhìn ta giết chết các ngươi!”

Lan Thủy Kiếm vung lên, trường kiếm khẽ rung, kiếm quang màu lam khuếch tán. Kiếm ý ngập tràn nhưng ôn hòa, tựa như một dòng nước sạch trải khắp đại địa. Tuy nhìn có vẻ đẹp đẽ, nhưng lại ẩn chứa sát cơ trí mạng.

Đám yêu thú đang gào thét kia dưới một kiếm này đều bị xé toạc, chém thành muôn mảnh. Hàng vạn thi thể trước mắt đều biến mất.

“A?”

Ngay lúc này, Tiêu Y cảm nhận được Lan Thủy Kiếm có biến hóa. Uy lực trở nên mạnh hơn. Nàng dùng tâm cảm thụ, phảng phất có thể nghe thấy Lan Thủy Kiếm truyền đến tiếng tim đập. Kiếm linh của mình sắp ra đời?

Tiêu Y mừng rỡ. Nhưng cùng lúc đó, xung quanh nổi lên cuồng phong, càng nhiều thi thể sống dậy, sau đó nhào về phía nàng. Chúng tựa như Ác Quỷ, gào thét, vung vẩy móng vuốt, muốn xé Tiêu Y thành từng mảnh.

Lan Thủy Kiếm uy lực đại tăng, Tiêu Y lòng tin càng thêm tràn đầy, nàng vung Lan Thủy Kiếm tiếp tục chiến đấu.

“Các ngươi đều đã chết, còn dám ở đây phách lối…!”

Một kiếm vung xuống, lại chém vào khoảng không. Nhưng lúc này Tiêu Y đã cảm giác được có gì đó không ổn.

“Không đúng!”

Chúng đã chết đến mức không thể chết thêm, vì sao còn có thể khởi tử hoàn sinh?

“Là những tên quái vật màu đen đó?” Tiêu Y nhịn không được suy đoán. Nhưng nơi này không có khí tức của quái vật màu đen, Tiêu Y quả quyết lắc đầu. Rốt cuộc là cái gì đây?

Tiêu Y phóng lên tận trời, không định tiếp tục dây dưa ở đây nữa. Nhưng nàng bỗng nhiên cảm giác được không khí xung quanh có chút âm lãnh. Loại cảm giác này khiến nàng lập tức kịp phản ứng. Nàng trước đó đã trúng chiêu.

Vực Ngoại Thiên Ma? Tiêu Y trong lòng giật mình. Nhị sư huynh không phải đã giết chết Vương lớn nhất của Vực Ngoại Thiên Ma rồi sao? Những tên Vực Ngoại Thiên Ma đó đều biến mất tăm hơi, vì sao nơi này lại có? Hơn nữa, Vực Ngoại Thiên Ma trước mắt tựa hồ cực kỳ giảo hoạt, nàng hoàn toàn không biết đối phương ẩn nấp ở đâu.

Phía dưới vô số thi thể cũng xông lên theo, Tiêu Y một kiếm lại một kiếm đánh xuống, nhưng thi thể phía dưới liên tục không ngừng, vô cùng vô tận, khiến Tiêu Y tê cả da đầu.

Tiêu Y thấy thế không phải biện pháp, nếu không phá cục, đến lúc đó lại sẽ cho nhị sư huynh có cớ trừng trị nàng. Trong lòng quét ngang, cắn răng một cái, dứt khoát nhắm mắt lại.

Nàng cố gắng để cho mình ổn định lại tâm thần. Nhị sư huynh dạy nàng rất nhiều thứ, nhưng quan trọng nhất vẫn là tâm. Một trái tim tỉnh táo, một trái tim ổn trọng, so với bất cứ điều gì đều quan trọng hơn.

Tỉnh táo lại, Tiêu Y cảm giác thế giới đều an tĩnh lại. Tất cả âm thanh đều biến mất, nhưng cùng lúc đó, Tiêu Y đã nhận ra một chỗ không tầm thường. Không nói hai lời, lập tức đối vị trí đó vung một kiếm. Lại là thọc vào khoảng không, một luồng gió âm lãnh ập tới.

Tiêu Y hừ lạnh một tiếng: “Muốn chết!”

Dùng đao thương thật không đối phó được Vực Ngoại Thiên Ma, nhưng Tiêu Y có chính mình đòn sát thủ. Kinh Thần Quyết vận chuyển, thần thức khuếch tán, tựa như một lợi khí sắc bén.

“Phốc!”
“Rống!”

Một tiếng hét thảm, Tiêu Y mở to mắt. Xung quanh cảnh tượng khôi phục bình thường. Vẫn như cũ là vô số thi thể nằm ngang trong thành, nhưng Tiêu Y cảm thấy mọi thứ nơi đây nhìn rất yên tâm, không có thi biến gì cả.

Tiêu Y thở dài một hơi, ngựa không ngừng vó chạy trở về bên sư phụ.

“Sư phụ, Đại sư huynh, nhị sư huynh, Vụ Thành bị Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn, những yêu thú kia đều chết hết rồi.”

Thiều Thừa gật đầu: “Chúng ta đều đã thấy.”

Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Quá cùi bắp, suýt chút nữa đã trúng chiêu.”

“Ngươi còn phải luyện.”

“Khụ khụ,” Tiêu Y tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: “Nhị sư huynh, ngươi nói, Vực Ngoại Thiên Ma tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”

Vực Ngoại Thiên Ma vẫn luôn bị vây ở Thận Cốc bên trong, không cách nào bước ra ngoại giới nửa bước. Nhưng mà lại xuất hiện tại Vụ Thành nơi này, thấy thế nào cũng lộ ra cổ quái.

Lữ Thiếu Khanh chau mày, có mấy phần lo lắng. Theo đạo lý mà nói, thiên thạch Vực Ngoại Thiên Ma gửi thân đã bị đánh nát, Vương của Vực Ngoại Thiên Ma là Hồng Hành đã bị hắn giết chết, sẽ không sinh ra Vực Ngoại Thiên Ma mới. Đồng thời, những Vực Ngoại Thiên Ma còn lại rắn mất đầu, không nên xuất hiện ở đây.

Vụ Thành nhiều yêu thú như vậy bị giết chết, thoạt nhìn là có tổ chức, có mục đích. Mà Lữ Thiếu Khanh duy nhất có thể nghĩ tới cũng chỉ có Xương Thần. Vô luận là vụng trộm tạo dựng đại trận thôn phệ năng lượng, hay ăn mòn Trấn Yêu Tháp, Vực Ngoại Thiên Ma, hay là thảm trạng trước mắt ở Vụ Thành. Đủ loại dấu hiệu đều thuyết minh Xương Thần đã sớm thức tỉnh, vẫn luôn đang cố gắng thoát khốn.

Lữ Thiếu Khanh gãi gãi cái da đầu có chút run lên: “Ngoại trừ Xương Thần, ta nghĩ không ra người khác.”

“Được rồi, vẫn là về nhà đi, nơi này quá nguy hiểm, không thích hợp chúng ta nhân loại tới đây.”

Tiểu Hồng sắc mặt có mấy phần khó xử: “Lão đại, chúng ta cứ như vậy buông tay mặc kệ sao?”

“Làm sao quản?” Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: “Xương Thần ít nhất cũng là Hợp Thể Kỳ khởi bước, không phải chúng ta những người này có thể đối phó được.”

Nếu như không phải Hợp Thể Kỳ, Lữ Thiếu Khanh khẳng định sẽ nghĩ biện pháp chơi nó một trận. Dù sao hắn cùng quái vật màu đen thế bất lưỡng lập.

Tiểu Hồng thần sắc ảm đạm, lời Lữ Thiếu Khanh nói cũng đúng sự thật. Với thực lực hiện tại của Lữ Thiếu Khanh và đám người hắn đối mặt Xương Thần, tỉ lệ sống sót quá nhỏ.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Hồng, Lữ Thiếu Khanh biết rõ Tiểu Hồng lo lắng điều gì: “Ngươi muốn, có thể mang theo hai con chim nhỏ kia đi.”

“Đến lúc đó cố gắng sinh chim nhỏ, là Tước tộc khai chi tán diệp đi.”

Bỗng nhiên, Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn ánh mắt nhìn về phía hướng Thận Cốc…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2635: Mục đích cuối cùng nhất

Chương 2634: Đại Thừa kỳ, rác rưởi cảnh giới

Chương 2633 : Nói lời xin lỗi