» Chương 1624: Một đám sợ chó
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Doanh Kỳ lộ ra vẻ cao lãnh thường thấy, khí thế trấn áp toàn trường. Thân là Ưng tộc tộc trưởng, nếu như nàng không có tâm tranh giành, Mặc Họa căn bản không thể làm Phi Cầm tộc tộc trưởng. Bởi vậy, nàng một khi lạnh giọng cất lời, cho dù là người của Mặc Nha tộc cũng không dám tùy tiện phản đối. Chủ yếu vì Mặc Nha tộc Luyện Hư kỳ chỉ còn lại ba người, thế đơn lực bạc, không dám tùy tiện mở miệng.
Toàn Phụng Nhật lạnh lùng nhìn Doanh Kỳ, không cất lời. Mấy người của Khuyển tộc đều đứng bên cạnh hắn. Toàn Diệu chết rồi, hắn chính là người có bối phận cao nhất Khuyển tộc. Tất cả mọi người đang đợi quyết định của hắn. Toàn Phụng Nhật hiện tại cũng là tiến thoái lưỡng nan.
Doanh Kỳ đối mặt với hắn, rồi nói thêm: “Nếu như các ngươi Khuyển tộc không phục, có thể ra tay. Các ngươi, có thể đánh thắng những người ở đây sao?”
Không hổ là Ưng tộc tộc trưởng, trực tiếp uy hiếp Toàn Phụng Nhật. Toàn Phụng Nhật sắc mặt trở nên càng thêm khó coi.
Luyện Hư kỳ của Khuyển tộc có số người nhiều nhất trong Tẩu Thú tộc, tổng cộng chín vị. Toàn Diệu cùng Toàn Diệp vẫn lạc, còn lại bảy vị. Trừ những người ở lại Kỳ thành, thì bên cạnh Toàn Phụng Nhật, tính cả bản thân hắn cũng chỉ còn năm vị. Hiện tại, người của Phi Cầm tộc nhiều hơn bọn họ.
Ánh mắt hắn rơi vào Vương Mâu, Nguyên Bá cùng Hồ Xá – Hồ tộc tộc trưởng vừa chạy tới. Ba vị Vương tộc tộc trưởng biểu cảm lạnh nhạt, dùng thái độ trầm mặc để biểu thị lập trường của mình. Nếu có đánh nhau, bọn họ cũng sẽ không ra tay.
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, rõ ràng lúc này Phi Cầm tộc và Tẩu Thú tộc giao chiến ở đây là không thích hợp. Hiện tại có cơ hội dừng lại, không ai ngu xuẩn mà muốn tiếp tục giao chiến. Huống hồ còn nghi là có tồn tại Xương Thần kinh khủng.
Cả trái tim Toàn Phụng Nhật chìm xuống đáy vực. Khuyển tộc trước kia từng ngang ngược càn rỡ, giờ đây Toàn Diệu chết rồi, lại không một ai nguyện ý đứng ra nói một câu công đạo cho y. Nghiệp chướng a.
Xung đột lúc này gây bất lợi cho Khuyển tộc, nên hắn cắn răng, lạnh lùng nói: “Việc này, sẽ không cứ thế mà bỏ qua! Ngày sau, Khuyển tộc ta nhất định phải đòi lại công đạo.”
Hắn vừa dứt lời, một thanh âm vang lên: “Kẻ nhát gan! Một lũ sợ chó!”
Toàn Phụng Nhật cùng mấy người tức giận nhìn lại, nhìn thấy kẻ nói chuyện càng là tại chỗ nghiến răng ken két.
Lữ Thiếu Khanh đối với những người đó gầm thét: “Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy soái ca sao? Sợ chó! Tộc trưởng bị người đánh chết mà không báo thù? Ngày sau cái gì mà ngày sau, sợ thì cứ sợ! Đến, biến trở về bản thể, để ta xem đuôi các ngươi có phải kẹp chặt lại rồi không!”
Liễu Xích, Hung Trừ cùng Doanh Kỳ ba người đều đen mặt lại. Tên gia hỏa này rốt cuộc muốn làm gì? Lúc này còn thêm dầu vào lửa, hắn mới là chó săn của Xương Thần sao? Những người khác cũng nhao nhao liếc nhìn, tên tiểu tử này, từ đâu xuất hiện vậy?
Toàn Phụng Nhật cùng những người Khuyển tộc giận đến không kìm được. Có kẻ tức đến toàn thân phát run: “Đáng chết, tên khốn kiếp nhà ngươi dám nhục nhã Khuyển tộc ta? Ta muốn liều mạng với ngươi! Tử chiến! Ta và ngươi thế bất lưỡng lập, không đội trời chung! Trưởng lão, liều mạng với hắn đi! Kẻ nhục mạ người Khuyển tộc ta, cửu tộc đều diệt!”
Liễu Xích một lần nữa ôm trán khẽ rên rỉ một tiếng. Hắn coi như đã cảm nhận được nỗi thống khổ đó của Thiều Thừa, cũng hiểu vì sao Thiều Thừa luôn miệng gọi Lữ Thiếu Khanh là đồ hỗn trướng. Có một đồ đệ hỗn trướng như vậy, dễ dàng hao tổn thọ nguyên.
Hung Trừ đột nhiên không muốn cất tiếng, hắn ngược lại có loại xúc động muốn mở miệng bảo Toàn Phụng Nhật giết chết Lữ Thiếu Khanh cho rồi.
Nhìn thấy quần chúng Khuyển tộc phẫn nộ, Lữ Thiếu Khanh không hề sợ hãi chút nào, quay sang Doanh Kỳ nói: “Doanh tộc trưởng, ngươi xem, bọn chó nhát gan này không nghe lời, chúng ta cùng nhau giết chết bọn chúng đi.”
Nhìn Lữ Thiếu Khanh đang cười tủm tỉm, tựa như một thiếu niên rạng rỡ ánh dương, Doanh Kỳ cũng muốn ôm đầu, nàng cảm thấy đầu mình có chút đau. Không rõ là di chứng từ vết thương hay là bị Lữ Thiếu Khanh chọc tức.
Nàng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói với Toàn Phụng Nhật cùng những người khác: “Yên tâm đừng nóng vội. Các ngươi có phải có hiểu lầm gì không?”
Sau đó nàng trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng lại nhịn không được đem Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn ra so sánh một phen. Cuối cùng đi đến kết luận, vẫn là Kế Ngôn trông thuận mắt hơn. Thật là, rốt cuộc là ai mới có thể thu được một đồ đệ như vậy. Bạch Thước tiền bối vì sao lại tín nhiệm hắn?
Doanh Kỳ trong lòng lẩm bẩm vài câu, rồi hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử, ngươi cùng bọn họ có phải có hiểu lầm gì không? Mọi người nói rõ hiểu lầm là được.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không có mà, làm gì có hiểu lầm nào, chẳng qua là thấy tộc trưởng của bọn họ chết rồi, lòng ta đau đớn mà thôi.”
Ta sát! Không ít người bên cạnh trong lòng nhịn không được lẩm bẩm. Tên gia hỏa này sợ rằng không phải xuất thân từ Dã Trư nhất tộc sao? Nếu không da mặt sao có thể dày đến vậy? Giết tộc trưởng của người ta, lại dám nói đau lòng?
Tay Doanh Kỳ run run, nàng ôm trán, cảm thấy xúc động càng tăng lên. Nàng hít sâu một hơi: “Công tử, mong rằng đừng nói đùa nữa.”
Lữ Thiếu Khanh buông thõng hai tay, lộ ra vẻ mặt rất thành thật, nói: “Không có nói đùa.”
“Vậy ngươi…” Doanh Kỳ cảm thấy trong lòng dâng lên lửa giận, chỉ cần nói chuyện với nhân loại này là có thể khiến người ta tức điên lên.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc nói: “Sư muội ta giết Cẩu tộc Vương tử, hiện tại Cẩu Vương cũng đã chết rồi, bọn họ ở dưới kia nhất định rất cô độc, cho nên, ta nghĩ đưa bọn họ xuống làm bạn với Cẩu Vương cùng Cẩu Vương tử của bọn họ. Ngươi xem, ta có phải người tốt không?”
Lữ Thiếu Khanh nói xong, còn tự mình giơ ngón tay cái lên, tựa hồ rất hài lòng về bản thân.
Tất cả mọi người đen mặt lại, chỉ với bộ dạng ngươi như vậy cũng là người tốt sao?
Tước tộc tộc trưởng Ma Lãnh Du nhịn không được nói: “Chư vị Khuyển tộc đồng đạo, các ngươi còn nhịn được sao? Tên gia hỏa như vậy, các ngươi mà đánh không chết hắn, thì các ngươi chính là chó nhát gan!”
Doanh Kỳ rốt cục vẫn là nhịn không được, nàng ôm đầu mình, cảm thấy đầu đau nhức vô cùng.
Hung Trừ thở phì phò nói với Toàn Phụng Nhật cùng những người Khuyển tộc: “Hiện tại đại cục là trọng, chờ mọi chuyện xử lý ổn thỏa, những chuyện khác các ngươi tự xử lý.”
Toàn Phụng Nhật cùng những người khác nghe xong, lập tức tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh. Ánh mắt hung ác của bọn họ khiến bọn họ không giống Khuyển tộc, ngược lại giống Lang tộc hơn.
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, chỉ vào Hung Trừ kêu to: “Móa! Đại Hắc Hùng, ngươi muốn làm gì? Ngươi có tin ta sẽ đi tìm tiền bối cáo trạng không?”
Sau đó Lữ Thiếu Khanh tiến thêm hai bước, cười nói với Doanh Kỳ: “Doanh tộc trưởng, ngươi xem, ta sợ chó lắm, ngươi giúp ta cùng nhau đánh chết bọn chúng, thế nào…?”