» Chương 1644: Ta cùng Xương Thần không có một chân
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Thấy Bạch Thước thở phì phò, Thiều Thừa sợ nàng bị đồ đệ mình chọc tức chết. Hắn không thể nào chọc giận một tiền bối Yêu tộc, nên hắn vội vàng mở miệng: “Tiền bối, ngươi có gì phân phó?”
Bạch Thước trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, rồi hít sâu một hơi, nói với Thiều Thừa: “Xương Thần thoát khốn, chúng ta cảm thấy nó hẳn đang suy yếu, thực lực chưa khôi phục. Đối với chúng ta mà nói, đây là cơ hội tốt nhất, cho nên chúng ta phải nhanh chóng tìm thấy nó.” Ngay cả Tiêu Y cũng hiểu. Nói một cách thông tục là “thừa dịp nó bệnh mà đòi mạng nó”.
Thiều Thừa gật đầu, đây là cơ hội cuối cùng của Yêu tộc: “Tiền bối, Xương Thần hiện tại ẩn thân nơi nào?”
Bạch Thước lắc đầu, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, giọng điệu trầm trọng: “Đây cũng là nguyên nhân ta tới tìm hắn.”
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Không phải chứ, chuyện liên quan gì đến ta? Ta cùng Xương Thần không có một chân, tiền bối ngươi phải tin ta, ta trong sạch.”
Phốc!
Bạch Thước thổ huyết.
A, mẹ nó! Ai cùng ngươi nói cái này! Tiểu tử hỗn đản, chẳng có nửa điểm đứng đắn. Ở Nhân giới nhìn xem cứ như thằng hoàn khố hỗn đản cả ngày dạo thanh lâu.
Lửa giận vừa vất vả dằn xuống lại bốc lên. Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, nàng thật muốn đánh cho hắn một trận.
Bạch Thước cắn răng: “Trước ngươi nghĩ ra cách đối phó thân thể hắc ám của ta, ngươi coi như có chút đầu óc. Cho nên, lần này cũng cần ngươi nghĩ cách tìm thấy Xương Thần.”
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh rất đáng ghét, nhưng Bạch Thước không thể không thừa nhận, trong lòng nàng, Lữ Thiếu Khanh là một tên đáng tin cậy. Cho nên, sau khi nàng cùng những người khác thương lượng một phen mà không có bất kỳ biện pháp nào, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh càng thêm chấn kinh, hét lớn: “Tiền bối, ngươi không sao chứ? Không đến mức vậy chứ? Ta một cái nhỏ bé nhân loại, không đáng để ngươi kỳ vọng sâu sắc như vậy. Ngươi tìm người khác đi, không nói chi những người khác, bên Hồ Ly tinh có cả đống kìa. Chẳng phải các nàng vẫn danh xưng là cầm thú thông minh nhất sao? Tìm các nàng ấy đi, đừng đến làm khó ta, ta không gánh nổi đâu.”
“Bớt nói nhảm, mau mau giúp đỡ nghĩ cách.” Bạch Thước cắn răng. Nếu có thể, nàng thật không muốn tới tìm tên tiểu hỗn đản này. Ngày qua ngày, nàng cũng là vì không còn cách nào khác mới đến tìm Lữ Thiếu Khanh. Ai, hết thảy vì Yêu tộc, những ủy khuất này, ta nuốt!
Lữ Thiếu Khanh hai tay dang ra, nói rõ ràng: “Không có biện pháp. Ngươi coi ta là thần sao? Ta cùng Xương Thần lại không quen biết, ta cũng đâu phải con giun trong bụng nó. Nó sẽ đi đâu, ta làm sao biết?”
Bạch Thước cắn răng. Thân là tiền bối, nàng đương nhiên cũng biết muốn tìm được Xương Thần không thể dễ dàng như vậy. Tìm đến Lữ Thiếu Khanh cũng là bất đắc dĩ. Hết thảy cũng là vì Yêu tộc. Vì Yêu tộc, nàng có thể buông bỏ mặt mũi thân là tiền bối của mình, chỉ cầu có thể tìm thấy Xương Thần. Tranh thủ đánh bại Xương Thần trước khi nó khôi phục lại đỉnh phong.
Nàng nghiêm túc trịnh trọng thi lễ với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử, mong rằng ngươi giúp ta một tay.”
Lữ Thiếu Khanh không nói một lời, lập tức tránh ra. Cái đại lễ này hắn không chịu nổi.
Thiều Thừa nhìn thấy cảnh đó, trong lòng dâng lên cảm xúc, sinh ra một loại cảm giác tri âm. Trên người Bạch Thước, hắn phảng phất thấy được bóng dáng của chính mình. Vì tiểu bối có thể buông bỏ tư thái, không màng mặt mũi. Mà Bạch Thước rõ ràng so với hắn càng thêm vĩ đại. Hắn yêu là đồ đệ của mình, Bạch Thước lại là vì toàn bộ Yêu tộc. Tiền bối thật sự quá vĩ đại, vì Yêu tộc hy sinh quá lớn, quả thật là mẫu mực của chúng ta.
Nghĩ đến đây, Thiều Thừa nhịn không được nói với Lữ Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, có thể giúp đỡ thì giúp tiền bối một tay đi.” Đương nhiên, tất cả điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo an toàn. Nếu muốn Lữ Thiếu Khanh mạo hiểm, Thiều Thừa một trăm phần trăm không nguyện ý.
Sư phụ lên tiếng, Lữ Thiếu Khanh cũng là không còn cách nào. Hắn hai tay dang ra: “Ta thật không có biện pháp. Ta cùng nó lại không quen, ta làm sao biết nó tránh đi đâu, muốn làm gì.”
Bạch Thước lại nói: “Ngươi liền đoán thử xem đi. Ở đây, chỉ có ngươi cùng thân thể hắc ám của ta tiếp xúc nhiều nhất, có lẽ ngươi có thể đoán được.”
Hắc Thước bị Xương Thần ăn mòn, giống như một phân thân của Xương Thần. Lữ Thiếu Khanh thôn phệ một bộ phận Hắc Thước. Dựa vào điểm này, Bạch Thước cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đoán còn chuẩn xác hơn người khác.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ liếc nhìn, đây là nguyên lý quỷ quái gì vậy. Hắn là thôn phệ một bộ phận Hắc Thước, nhưng hắn cũng đâu phải nuốt giun đũa của Xương Thần, làm sao biết được.
Hắn liếc nhìn một cái, bất đắc dĩ nói: “Nếu ta là Xương Thần, ta trước tiên sẽ tới đây thôn phệ tất cả các ngươi. Việc khôi phục thực lực, tự nhiên là đi đường tắt tốt nhất. Nơi đây có nhiều người và yêu thú như vậy, mà lại đều là tinh anh của hai đại trận doanh, thực lực viễn siêu yêu thú phổ thông. Không cần thôn phệ toàn bộ bọn họ, chỉ cần thôn phệ một bộ phận cũng đủ khiến Xương Thần vô địch tại Yêu Giới.”
Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh vừa thốt ra lời này, ngoài ngàn vạn dặm, bỗng nhiên dâng lên một cỗ sương mù màu đen. Sương mù màu đen càng ngày càng nhiều, không ngừng từ dưới đất xuất hiện.
Một số yêu thú ở đó ngạc nhiên, còn chưa kịp làm rõ chuyện gì đang xảy ra, thì sương mù màu đen như có ý thức, giương nanh múa vuốt nhào tới, thôn phệ bọn họ.
“A…!” Sau vài tiếng hét thảm, yêu thú nơi này hóa thành những thi thể khô quắt, tùy ý rơi xuống mặt đất.
Sương mù màu đen phiêu đãng trên không trung, cấp tốc lan tràn, khuếch tán khắp Thận cốc. Một số yêu thú bị Vực Ngoại Thiên Ma chiếm cứ, như chim di trú về tổ, nhao nhao từ đằng xa bay lên không trung mà đến, hòa vào trong sương mù màu đen.
Trong Thận cốc, vô số thi thể nằm ngổn ngang, máu me đầm đìa, máu chảy thành sông. Sương mù màu đen lướt qua, như cá diếc sang sông, chỉ để lại thi thể khô quắt, huyết nhục biến mất sạch sẽ.
Cảnh tượng này nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám yêu thú trong Thận cốc. Sau khi bọn họ phát hiện, việc đầu tiên là bỏ chạy về phía bên ngoài. Nhưng mà, tốc độ sương mù màu đen lại không hề chậm. Rất nhiều yêu thú chậm chân một bước đã bị thôn phệ, kêu thảm rồi biến mất trong sương mù màu đen.
Động tĩnh trong Thận cốc tự nhiên cũng truyền đến bên ngoài. Trong lúc mọi người kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, sương mù màu đen đã xuất hiện trong phạm vi cảm giác của Lữ Thiếu Khanh và đám người.
Nhìn xem sương mù màu đen như châu chấu tràn đến, những nơi nó đi qua, tất cả dấu vết sinh mệnh đều biến mất. Vô số yêu thú kinh hãi bỏ chạy.
Tầm mắt của mọi người không nhịn được đổ dồn về phía Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh cũng trợn tròn mắt, há hốc mồm, trông mười phần vô tội: “Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, các ngươi tin không…?”