» Chương 1650: Ta đến thời điểm sẽ tìm nó nói chuyện
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
“Phốc, phốc…”
Hai luồng ba động vô hình va chạm vào nhau, phát ra tiếng va đập chói tai. Tựa như hai luồng lực lượng tương phản đối đầu, khiến vô số năng lượng tan biến.
“Hừ!”
Xương Thần khẽ hừ lạnh một tiếng, lực lượng đột nhiên bộc phát, lĩnh vực của Kế Ngôn trong nháy mắt vỡ vụn.
Trong khoảnh khắc đó, thân thể Kế Ngôn tựa như bị vô số lưỡi đao xẹt qua, khắp toàn thân trên dưới cuồng phún tiên huyết. Hắn lại một lần nữa rơi xuống như sao băng.
Điều đáng sợ hơn là, tiên huyết Kế Ngôn văng ra trên không trung tụ lại, cuối cùng đảo ngược, bị cuốn trở lại về phía Xương Thần.
“Khặc khặc…” Xương Thần phát ra tiếng cười rợn người, sau đó há to miệng, thích thú nuốt trọn tiên huyết của Kế Ngôn vào miệng.
Ngay khắc sau đó, những vết thương trên người Xương Thần nhanh chóng khép lại, đồng thời, khí tức của nó cũng mạnh thêm mấy phần.
“Chính là nó!” Thân thể Bạch Thước lại run lên nhè nhẹ.
Ký ức kinh hoàng năm xưa lại hiện về, trong ánh mắt nàng lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Phía Lữ Thiếu Khanh thì lớn tiếng quát lên: “Ta sát, Hấp Huyết Quỷ?”
Nghe vậy, Bạch Thước không khỏi tò mò hỏi: “Thứ này là cái gì?”
“Nó có thể thôn phệ tất cả. Huyết nhục, linh hồn… đều có thể bị nó nuốt chửng, để tăng cường, hồi phục thực lực và trạng thái của bản thân.”
Giọng Bạch Thước mang theo nỗi sợ hãi: “Nếu không phải vậy, Giao tiền bối cũng sẽ không cần tự bạo để muốn đồng quy vu tận với nó.”
Đám đông nghe xong, ai nấy đều thấy ớn lạnh trong lòng. Kiểu này thì còn đánh đấm cái gì nữa!
Bản thân càng đánh càng yếu đi, còn Xương Thần nếu đánh mệt, chỉ cần tùy tiện hút chút máu hay ăn chút thịt là có thể hồi phục trạng thái. Thế này thì mệt mỏi cũng đủ làm người ta kiệt sức mà chết.
Hung Trừ nóng nảy nói: “Tiểu tử, mau tránh ra, chúng ta cùng tiến lên!”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, cực kỳ khinh bỉ: “Lên cái gì mà lên? Cái đám thương binh tàn tướng các ngươi, lên đó thì làm được gì?”
“Treo trên đùi Đại sư huynh ta làm vật trang sức, làm vướng víu cho hắn sao?”
“Hay là các ngươi muốn lên đó đưa thức ăn, tự mình đưa vào miệng Xương Thần để tăng thêm độ khó cho sư huynh ta?”
“Các ngươi yếu kém thế này, ở một bên mà nhìn là được rồi.”
Lữ Thiếu Khanh nói tới nói lui, không chút khách khí, khiến một đám Yêu tộc Luyện Hư kỳ tức giận đến gần chết.
Dù sao thì bọn hắn cũng là Luyện Hư kỳ, ở Yêu tộc đây là hạng có thể giậm chân một cái là khiến Yêu Giới rung chuyển. Ai dám khinh bỉ bọn hắn đến thế?
Có người thậm chí còn nghi ngờ dụng tâm của Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, có phải ngươi muốn mượn đao giết người, định để Xương Thần giết sư huynh của ngươi không?”
Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu: “À đúng đúng, ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, nhân tiện lần này thừa cơ để Xương Thần giết chết hắn.”
“Các ngài đều đừng nhúng tay vào, đừng làm hỏng kế hoạch của ta.”
Cái tên hỗn đản này, ngươi nói xem là lời gì đây!
Doanh Kỳ đều muốn lao tới xé xác Lữ Thiếu Khanh. Quá khinh người!
Bạch Thước cau mày: “Ngươi có kế hoạch gì?”
Cái gì mà mượn đao giết người, Bạch Thước không tin chút nào. Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn bề ngoài thì chẳng ra sao cả, nhưng trên thực tế hai người thân thiết như anh em ruột.
“Không có kế hoạch,” Lữ Thiếu Khanh nói rõ ràng: “Chỉ có một chữ, làm.”
“Đánh không lại thì sao?” Hung Trừ hằm hằm hỏi. Hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh sao cũng thấy không vừa mắt. Bọn hắn những người này cùng nhau tiến lên, dù sao cũng có thể gây ra tổn thương cho Xương Thần. Cái tên hỗn đản này thế mà lại ngăn cản bọn hắn, có ý đồ gì đây?
“Các ngươi lên thì có thể thắng được sao?” Lữ Thiếu Khanh hỏi lại. Ngữ khí nhẹ bẫng của hắn lại lần nữa khiến mọi người tức đến gần chết.
Bạch Thước thì chăm chú nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi sẽ ra tay chứ?”
“Ngươi có tự tin đánh thắng được không?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không có, nhưng ta đến lúc đó sẽ tìm nó nói chuyện.”
Nói chuyện? Ngươi coi Xương Thần là loại tồn tại gì? Nó sẽ nói chuyện với một con kiến hôi như ngươi sao?
Bạch Thước nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh mấy hơi thở, cuối cùng cắn răng một cái: “Được.”
Sau đó ra hiệu cho đám đông an tâm chớ vội.
“Tiền bối, cứ như vậy tùy ý hắn làm càn sao?” Hung Trừ là người đầu tiên không nhịn được.
“Đúng vậy, việc này liên quan đến Yêu tộc chúng ta, hắn một nhân loại muốn làm gì?”
“Ta nghi ngờ hắn là tay sai của Xương Thần, nếu không sẽ không làm vậy đâu.”
Đám đông đều bất mãn với Lữ Thiếu Khanh tột độ.
Bạch Thước lắc đầu. Nàng cũng có suy nghĩ riêng của mình: “Đợi thêm chút đi. Mọi người đều bị thương, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.”
“Đồng thời, cũng có thể thừa cơ quan sát Xương Thần, xem có thể tìm ra nhược điểm của nó không.”
“Đợi đến thời cơ thích hợp, chúng ta lại xuất thủ cũng sẽ không quá kém.”
Đám đông không ngốc, rất nhanh liền hiểu ý của Bạch Thước. Để Kế Ngôn đánh trận đầu trước, còn bọn hắn ở đây cẩn thận quan sát, không đến mức đến lúc xuất thủ mà hoàn toàn không biết gì cả.
“Tiền bối anh minh!”
Trong lúc mọi người đang bàn bạc, Kế Ngôn lại một lần nữa giết trở lại.
Lần này hắn chỉ sử dụng chiêu kiếm phổ thông, từng kiếm từng kiếm công về phía Xương Thần.
Còn Xương Thần, sau khi hút xong tiên huyết của Kế Ngôn, ánh mắt trở nên càng thêm đỏ thẫm, lộ rõ vẻ khát vọng. Nó vươn móng vuốt đen nhánh về phía Kế Ngôn: “Sâu kiến, đem huyết nhục của ngươi hiến cho ta.”
Móng vuốt đen nhánh bỏ qua kiếm quang của Kế Ngôn, xuyên thấu kiếm quang, thẳng tắp lao về phía Kế Ngôn.
Từng đạo kiếm quang rơi xuống trên móng vuốt của nó, lại không tạo được bất kỳ tổn thương nào, không cách nào lưu lại nửa điểm vết tích.
Trên móng vuốt màu đen truyền đến một luồng hấp lực, khiến Kế Ngôn có ảo giác như huyết nhục của mình sắp bị hút đi.
“Hừ!”
Nhìn móng vuốt màu đen như rắn độc kéo dài đến trước mặt mình, Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng, giơ Vô Khâu kiếm hung hăng chém xuống một kiếm.
Kiếm quang lấp lóe, một luồng kiếm ý phong mang cực hạn bao vây lấy trường kiếm.
“Phốc!”
Móng vuốt màu đen của Xương Thần đứt lìa, máu đen phun ra ngoài.
Vô Khâu kiếm tuy là pháp khí cấp sáu, nhưng đã sinh ra kiếm linh, Mặc Quân lại cho nó không ít linh thực ăn, bản thân nó đã sớm trở nên vô cùng sắc bén. Trong cùng cấp bậc, ngay cả Mặc Quân cũng không sắc bén bằng nó.
“Rống!”
Đột nhiên bị chặt đứt móng vuốt, Xương Thần không kịp trở tay, đau đớn truyền đến khiến nó hét thảm.
Một màn này lọt vào mắt của một chúng yêu thú Luyện Hư kỳ.
Mạnh như vậy sao?
Mới vừa rồi còn có không ít người không phục lời Lữ Thiếu Khanh nói. Bọn hắn cũng là Luyện Hư kỳ, lên đó sẽ gây trở ngại chứ không giúp ích gì sao?
Hiện tại xem ra, bọn hắn những người này đi lên, quả thật có khả năng làm trở ngại chứ không giúp ích gì. Kế Ngôn còn mạnh hơn bọn hắn rất nhiều.
Kế Ngôn được đà không tha người, vung kiếm lại đến.
Lần nữa trừ ra một kiếm kia, thiên địa lại một lần nữa bị xé nứt, Xương Thần kêu thảm bị kiếm quang bao phủ…