» Chương 1677: Ngươi như thế đồ ăn

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

Trấn Yêu tháp uy phong lẫm liệt, từ trên trời giáng xuống. Bạch Thước vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn. Chiếc tháp hung hăng trấn áp xuống, Cự Long Ma khí lập tức tan biến.

Thân hình Bạch Thước liền xuất hiện bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, Trấn Yêu tháp nhẹ nhàng lơ lửng bên người nàng. Thế nhưng, trạng thái của Trấn Yêu tháp lúc này không tốt chút nào. Những vết nứt có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường, cùng vầng sáng ảm đạm của nó, tất cả đều cho thấy sự suy yếu của Trấn Yêu tháp.

Thần sắc Bạch Thước lạnh lùng, nàng không quan tâm đến việc mình bị thương. Chỉ cần có thể đối phó Xương Thần, cứu vớt Yêu tộc, cho dù phải chết, nàng cũng không hề sợ hãi.

Bạch Thước xiêm y màu trắng, đón gió phiêu động, tựa như tiên tử.

Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Bạch Thước, nhịn không được oán trách: “Ngươi đến xem náo nhiệt gì? Chẳng lẽ ta vừa rồi dùng sức nhẹ quá sao? Đáng lẽ ta nên dùng mạnh tay hơn chút, ném cái tòa tháp rách của ngươi đi xa một chút mới phải!”

Bạch Thước không kìm được, vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt biến thành nổi giận đùng đùng, chỉ hận không thể xông tới đánh Lữ Thiếu Khanh một trận.

“Ta hảo tâm tới giúp ngươi, thế mà ngươi còn ghét bỏ? Thật không biết tốt xấu!”

“Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đánh bại Xương Thần sao?!” Bạch Thước gầm thét một tiếng. “Đồ nhân loại hỗn đản, thật không biết điều!”

Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, lộ ra vẻ xem thường: “Tăng thêm ngươi cũng vô dụng thôi.”

Bạch Thước cắn răng: “Cái gì mà tăng thêm ta cũng vô dụng?”

“Ngươi như thế đồ ăn…”

Nổi giận! Trấn Yêu tháp “ông” một tiếng, liền muốn lao tới đánh Lữ Thiếu Khanh.

“Hỗn đản!”

Đối mặt Lữ Thiếu Khanh, Bạch Thước thật sự rất khó duy trì tâm trạng bình tĩnh, hình tượng tiền bối gì đó căn bản không thể giữ vững nổi. Nàng chỉ muốn hung hăng dạy dỗ hắn một trận.

Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ. Bạch Thước đến đây, thật sự không giúp được hắn là bao. Nếu là một pháp khí cấp tám hoàn hảo không chút tổn hại, có lẽ còn có chút tác dụng, thậm chí có thể trở thành nhân tố quyết định thắng bại. Thế nhưng, Bạch Thước hiện giờ chỉ là một pháp khí cấp tám tàn phế, thực lực không thể phát huy quá ba thành, làm sao có thể đối phó Xương Thần được chứ? E rằng còn bị Xương Thần một chưởng đập bẹp mất. Ngay cả nếu bây giờ có tự bạo, cũng không làm gì được Xương Thần.

Chính Lữ Thiếu Khanh còn chưa tự tin có thể đánh thắng Xương Thần, Bạch Thước thêm vào không phải một cộng một bằng hai, mà là một cộng một bằng không. Hắn cũng không muốn làm người hộ đạo, trong lúc chiến đấu lại còn phải chiếu cố Bạch Thước. Hơn nữa, Lữ Thiếu Khanh còn lo lắng vài bí mật của mình sẽ vô tình bị phát hiện nếu đứng quá gần, không có quyền riêng tư. Vẫn là khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.

Thế nên, Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói với Bạch Thước: “Tiền bối, người qua một bên nghỉ ngơi đi, được không?”

Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Lữ Thiếu Khanh, Bạch Thước lại cảm nhận được tràn đầy sự ghét bỏ. Nàng muốn đánh người, cắn răng nói: “Ta cứ như vậy đồ ăn sao?”

Trấn Yêu tháp “ong ong” vang vọng, Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn một cái, quyết định sửa đổi cách nói: “Không phải, chủ yếu là lúc đánh nhau, ta sợ không khống chế nổi chính ta.”

“Không cần ngươi quan tâm!” Bạch Thước tức giận nói. “Ngươi quản tốt chính ngươi là được rồi.”

“Tốt a!” Lữ Thiếu Khanh biết nghe lời phải, không nói hai lời, bứt ra trở ra.

Hắn làm gì vậy? Bạch Thước bên này nổi lên nghi ngờ.

Sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh liền lớn tiếng hô to với Xương Thần: “Xương Thần đại ca, đến đây! Vị tiền bối Yêu tộc lợi hại nhất này quyết định sẽ cùng ngươi đánh một trận!”

“Phốc!” Bạch Thước suýt chút nữa phun ra máu. Nàng bị thương càng thêm nghiêm trọng. Tên hỗn đản này, thà rời khỏi chiến đấu cũng không muốn liên thủ với nàng!

“Sâu kiến!” Từ phía Xương Thần, hắn lại lần nữa đánh tới. Lợi trảo to lớn vồ xuống, bao trùm cả Bạch Thước lẫn Lữ Thiếu Khanh.

Thiên địa một lần nữa chìm vào hắc ám, lợi trảo to lớn như ma trảo, lại nuốt chửng một phương thiên địa này. Không gian xung quanh trở nên mờ mịt, tựa như muốn thoát ly khỏi thế giới ban đầu. Lực lượng khổng lồ như những đợt sóng cuồn cuộn ập tới, từng lớp từng lớp một. Không gian xung quanh bị ép đến sụp đổ một cách rõ rệt bằng mắt thường.

Vầng sáng của Trấn Yêu tháp không ngừng nhấp nháy, Bạch Thước lúc này tận mắt cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của Xương Thần. Những tiếng “xoạt xoạt, xoạt xoạt…” vang lên, các vết nứt trên thân Trấn Yêu tháp không ngừng gia tăng và mở rộng. Bạch Thước liều mạng ngăn cản, nhưng sự chênh lệch thực lực quá lớn khiến nỗ lực của nàng trở nên vô nghĩa. Trực tiếp nhìn thấy những khe hở trên thân tháp không ngừng mở rộng, sự tuyệt vọng lại một lần nữa xâm chiếm lòng nàng.

“Xong đời!”

Với lực lượng đáng sợ như thế, nàng đã không còn cách nào ngăn cản được nữa. Tên hỗn đản kia nói không sai, chính mình thật sự “đồ ăn”.

Ngay tại thời khắc Bạch Thước tuyệt vọng, bỗng nhiên nàng cảm giác được ngọn tháp bị người một tay tóm lấy. Thanh âm Lữ Thiếu Khanh vang lên, mang theo ngữ khí mười phần khó chịu: “Phiền phức chết đi được, nói không nghe.”

Sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh mang theo Trấn Yêu tháp chật vật xông ra ngoài. Bạch Thước khiếp sợ phát hiện, Lữ Thiếu Khanh lại là chọi cứng lực lượng này mà xông ra! Nhục thân hắn phải cường hãn đến mức nào mới được như vậy? Hắn thật sự là Nhân tộc sao?

Bạch Thước cảm thấy đầu óc mình không đủ để suy nghĩ nữa. E rằng hắn là Giáp Thú nhất tộc trong Yêu thú? Không đúng, ngay cả Giáp Thú nhất tộc cũng không có nhục thân đáng sợ như vậy.

Lữ Thiếu Khanh nắm lấy Trấn Yêu tháp xông ra một khoảng cự ly, thân thể hắn đột nhiên như bị vô số cây đao cắt, từng vết thương một xuất hiện, máu tươi phun ra xối xả. Bạch Thước trong lòng giật mình, không chịu nổi. Lực lượng của Xương Thần có thể hủy diệt cả một tiểu thế giới, Lữ Thiếu Khanh có thể chống đỡ được lâu như vậy đã coi như hắn lợi hại rồi. Vầng sáng của Trấn Yêu tháp tuy vẫn tỏa ra, nhưng đã rất ảm đạm.

Bạch Thước theo bản năng muốn giúp đỡ, nhưng lúc này, Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm một câu: “Vẫn chưa đủ lực à, ai, Tử Quỷ Vương Bát Cấm!”

Bạch Thước sững sờ, có ý tứ gì?

Tiếp đó, nàng liền cảm nhận được một cỗ lực lượng hùng hậu từ trên thân Lữ Thiếu Khanh khuếch tán ra. Nàng trừng to mắt, lại thấy được vầng sáng màu bạc chói mắt. Phảng phất tiên quang từ cửu thiên chi thượng rơi xuống, chiếu rọi lên thân thể hắn. Bạch Thước còn tựa hồ nghe thấy tiếng “ông” vang lên. Một đồ án to lớn như ẩn như hiện xuất hiện, đồng thời còn có một bóng người hư vô chợt lóe lên rồi biến mất.

Lữ Thiếu Khanh toàn thân trên dưới tản mát ra vầng sáng màu bạc, khí tức nặng nề như một vòng phòng hộ bạc. Lực lượng xung quanh đè ép tới, đụng vào rồi lại hóa thành gợn sóng biến mất. Tốc độ của Lữ Thiếu Khanh lập tức khôi phục, hắn nắm lấy Trấn Yêu tháp nhanh chóng phóng ra ngoài.

Bạch Thước chấn kinh. Đây là công pháp gì? Cư nhiên kinh khủng đến thế, có thể ngăn cản được lực lượng của Hợp Thể kỳ? Đây là công pháp mà thế gian này hẳn là có sao? Mặc dù là tản mát ra lực lượng hùng hậu, lại khiến Bạch Thước cảm thấy sợ hãi.

Rất nhanh, Bạch Thước cảm giác được cảnh sắc xung quanh tối sầm lại, Lữ Thiếu Khanh đã mang nàng xông ra khỏi phạm vi công kích của Xương Thần.

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3428: Hắc ám nanh vuốt, Loan Sĩ

Chương 3427: Hư hư thực thực Lữ Thiếu Khanh manh mối

Chương 3426: Lại là cố ý sao?