» Chương 1687: Tự bạo Xương Thần
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, phía sau đám yêu tộc kinh hãi.
Sáu vị Yêu tộc Luyện Hư kỳ tu sĩ biến mất vào trong Luân Hồi Vụ. Tiếng kêu thảm thiết của bọn hắn truyền tới, đồng thời càng ngày càng yếu. Theo tiếng kêu thảm thiết của bọn hắn nhỏ dần, khí tức của Xương Thần lại càng ngày càng mạnh. Cảnh giới của nó cũng theo đó mà tăng trở lại.
Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, còn chưa kịp cao hứng, liền cảm nhận được khí tức của Xương Thần bắt đầu tăng trở lại. Chỉ nhìn một cái, hắn lập tức tức điên lên.
Lữ Thiếu Khanh tức giận đến phát điên, ngửa mặt lên trời thét dài: “Đám cầm thú các ngươi, ngoài gây thêm phiền toái còn có thể làm gì?”
Hắn không nói hai lời, cũng ngay lập tức xông thẳng vào tìm Xương Thần.
“Sâu kiến, ngươi muốn chết!”
Xương Thần tức giận, mặc dù rất muốn hút khô mấy người kia, nhưng nó biết ý nghĩ đó không thể thực hiện. Cho nên, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh tiến vào, nó không nói hai lời, lập tức đem mấy tên tu sĩ Yêu tộc ném thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh. Đồng thời, nó như một làn gió cấp tốc lướt về phía xa.
Bất quá!
Một đạo hào quang lóe lên, Mặc Quân kiếm từ đằng xa vọt tới, xuyên thủng thân thể Xương Thần.
Mặc Quân nằm sấp trên kiếm Mặc Quân, dọa đến toàn thân phát run, lao đến bên cạnh Lữ Thiếu Khanh: “Muốn chết, phải chết. . . .”
Bị Mặc Quân đâm một kiếm, tốc độ của Xương Thần chậm lại mấy phần, Lữ Thiếu Khanh cấp tốc đuổi kịp nó. Tay nâng kiếm chém xuống: “Chết đi!”
“A. . . . .”
Kiếm quang bay múa, tiên huyết từ thân thể Xương Thần vẩy ra, khiến nó thống khổ không chịu nổi. Một kiếm này giáng xuống, nó biết mình không cách nào chạy trốn. Thần thức bị thương nặng, đầu của nó như muốn nổ tung. Nếu có thể thôn phệ sáu tên tu sĩ Yêu tộc Luyện Hư kỳ kia, nó sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Sỉ nhục!
Nhìn Lữ Thiếu Khanh trước mắt, Xương Thần chỉ hận miệng mình không đủ lớn, không thể một ngụm nuốt chửng hắn.
Xương Thần hận ý ngút trời, nổi giận gầm lên một tiếng: “Sâu kiến, muốn giết ta ư? Ngươi còn chưa đủ tư cách!”
“Chết!”
Một luồng khí tức hủy diệt bộc phát từ trong cơ thể Xương Thần, thiên địa rung động.
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi: “Móa, tự bạo ư!”
“Ta mẹ nó. . . .”
Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì đó, nhưng lúc này, hắn đã không kịp rồi. Xương Thần quả quyết, nói tự bạo là tự bạo, lại không hề trì hoãn. Bên Lữ Thiếu Khanh còn chưa kịp phản ứng, một đoàn ánh sáng chói mắt bộc phát từ trong cơ thể Xương Thần.
“Oanh!”
Một tiếng vang nhỏ, thế giới phảng phất tại giờ khắc này đình chỉ.
Khu vực xung quanh vị trí của Xương Thần sụp đổ, ở giữa thì là một đoàn hào quang chói sáng, từ xa nhìn lại, như một viên mặt trời đặt trên nền đen. Sau một khắc, hào quang càng thêm chói sáng bộc phát, cấp tốc khuếch tán ra toàn bộ thế giới.
Ba động khủng bố tùy theo khuếch tán. Khí tức hủy diệt quét sạch đại địa, thiên địa chấn động, đại địa nổ tung, tất cả bùn đất biến mất, bầu trời vỡ vụn, vô tận hư không xuất hiện. Sáu tên tu sĩ Yêu tộc Luyện Hư kỳ ở cự ly gần nhất còn chưa kịp lên tiếng một lời, đã hóa thành hư vô trong ánh sáng khủng khiếp.
Bạch Thước và đám người kia thấy thế, thần sắc đại biến, không nói hai lời lập tức thoát đi. Không gian xung quanh đã giải tỏa, bọn hắn ngay lập tức bước vào hư không, dự định xuyên thẳng qua hư không để chạy khỏi nơi này.
Nhưng mà vừa có người bước vào, liền hét thảm lên. Bước vào trong hư không, thân thể bọn họ cũng biến mất, chỉ còn lại một nửa thân thể kêu thảm không thôi.
“Không được vượt ngang hư không!” Bạch Thước hét lớn. Đám tiểu bối Yêu tộc này thật sự là bùn nhão đỡ không lên tường, nàng tức chết rồi: “Hiện tại không gian rung chuyển hỗn loạn, còn dám xuyên thẳng qua hư không, muốn chết sao?”
Cái tên hỗn đản tiểu tử kia nói không sai, một đám ngu xuẩn não dung lượng không nhiều.
Kế Ngôn ngồi trên Vô Khâu kiếm, đã sớm hóa thành một đạo thiểm điện biến mất khỏi nơi này. Trong nháy mắt liền chạy ra ngàn vạn dặm cự ly. Tiện thể còn mang theo sư phụ, sư muội và cả đám người kia.
“Nhanh, mau trốn!”
“Cứu, cứu mạng. . .”
Đám yêu tộc phổ thông khác cũng hoảng sợ chạy trốn. Ngàn vạn dặm phạm vi đối với bọn hắn mà nói đã không còn là an toàn. Tất cả mọi người liều mạng chạy trốn. Nhưng rất nhiều người bị hút khô đến không còn sức lực, trốn không được xa đã bị ba động khủng bố mãnh liệt ập tới thôn phệ.
So với những người khác, Lữ Thiếu Khanh thảm hại hơn, hắn cách Xương Thần chỉ hơn mười mét. Xương Thần tự bạo, hắn không có cách nào trốn.
“Ta mẹ nó!”
Mắng một tiếng giận dữ, Lữ Thiếu Khanh liền bị vụ nổ khủng bố thôn phệ.
Tinh Nguyệt Tiên Vương Cấm!
Lữ Thiếu Khanh ngay lập tức thi triển chiêu này. Một chiêu này có thể ngăn cản được công kích của Xương Thần, nhưng lại không ngăn cản nổi Xương Thần tự bạo. Chỉ kiên trì không đến năm cái hô hấp, đồ án dưới chân Lữ Thiếu Khanh biến mất, bóng người phía sau cũng như thế.
“Phốc!”
Năng lượng khủng khiếp ập tới, Lữ Thiếu Khanh phun máu tươi. Bề mặt cơ thể hắn như muốn hòa tan, các vết thương lớn nhỏ xuất hiện, từng đạo vết thương nứt toác ra. Tựa hồ có một đôi bàn tay lớn đang vặn vẹo, kéo thân thể của hắn. Lực kéo mạnh mẽ khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình lúc nào cũng có thể bị xé thành từng mảnh.
Xong đời sao?
Lữ Thiếu Khanh cắn răng, ánh mắt hung ác. Nghĩ muốn giết ta ư? Nằm mơ đi!
Nhìn những luồng lực lượng sôi trào mãnh liệt, Lữ Thiếu Khanh điều động toàn thân lực lượng của mình. Thiểm điện màu đen, thiểm điện màu vàng kim cùng thiểm điện màu đỏ xuất hiện. Quanh quẩn trên người hắn, như những con Linh Xà hộ thể. Áp lực xung quanh giảm bớt không ít. Lữ Thiếu Khanh mắt sáng lên, có hy vọng rồi.
Không nói hai lời, trong hai mắt Lữ Thiếu Khanh xuất hiện đồ án âm dương. Ánh sáng đủ mọi màu sắc trước mắt khiến Lữ Thiếu Khanh đau đầu. Màu sắc càng tiên diễm, đại biểu cho càng nguy hiểm, là thứ hắn không thể nào hiểu được để đối phó. Lữ Thiếu Khanh tìm nửa ngày cũng không tìm thấy màu trắng đen.
Thật sự muốn xong đời?
Lữ Thiếu Khanh hạ quyết tâm, đã đến đây rồi, không tìm được thứ gì sao có thể cam tâm? Không nói hai lời, Lữ Thiếu Khanh đưa tay ra về phía những luồng quang mang đủ màu sắc. Một sợi hào quang màu vàng rơi vào trong tay hắn.
Tâm thần chấn động, Lữ Thiếu Khanh thoát ra khỏi trạng thái kia. Sợi sáng màu vàng trong tay hắn như một con Linh Xà, liều mạng giãy dụa muốn thoát ly sự khống chế của Lữ Thiếu Khanh. Một luồng lực lượng cường đại ập tới, Lữ Thiếu Khanh bị trọng thương cả bên trong lẫn bên ngoài cơ thể.
“Phốc!”
Lữ Thiếu Khanh từng ngụm máu tươi trực phún.
“Máu của ta a,” Lữ Thiếu Khanh đau lòng vô cùng, “Xương Thần cái tên chó ngốc kia nhìn thấy còn không phải khóc chết sao?”
“Ta trở về ăn lại nhiều linh kê canh cũng bổ không trở lại.”
“Đến tay ta, đừng hòng chạy!”
Lữ Thiếu Khanh quyết tâm, ba đạo thiểm điện quấn quanh người hắn lập tức hội tụ trên tay hắn.
“Không nghe lời, thì làm chết ngươi!”
“Ầm ầm!”
Thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn, trong tay Lữ Thiếu Khanh xuất hiện một đạo thiểm điện nhỏ bé màu vàng. . . .