» Chương 1714: Làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
“Nói hươu nói vượn,” trước lời của Lữ Thiếu Khanh, Thiều Thừa đương nhiên không tin. “Ngươi tính cách này dù khiến bọn họ tức giận đến quá sức, nhưng các tiền bối vẫn rất dễ nói chuyện.”
“Nếu ngươi sửa đổi chút tính cách này, các tiền bối khẳng định sẽ phụng ngươi làm thượng khách.”
Tiêu Y ở bên cạnh phá lên: “Sư phụ, chỉ sợ bọn họ sẽ không muốn phong Nhị sư huynh làm thượng khách.”
“Vì cái gì?” Thiều Thừa ngạc nhiên. Đồ đệ của ta đánh bại Xương Thần, cứu được Yêu tộc, lẽ nào thế mà vẫn không thể trở thành thượng khách sao?
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Không có việc gì, chỉ là làm chút chuyện bé nhỏ không đáng kể thôi.”
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh khiến Thiều Thừa trong lòng nảy sinh cảm giác không ổn, vội vàng hỏi: “Ngươi đã làm chuyện xấu gì?”
“Sư phụ, ngươi không thể nghĩ theo hướng tốt sao? Đồ đệ của ngươi, lúc nào lại làm chuyện xấu?”
Thiều Thừa một trăm phần trăm không tin, liền hỏi Tiêu Y: “Tiểu Y, ngươi nói xem, các ngươi đã đi làm gì?”
Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, cười hì hì rồi nói: “Sư phụ, có làm gì đâu, chỉ là đi phá hỏng Kỳ thành và Phượng Thành thôi.”
Nói xong, nàng lộ ra vẻ mong đợi nhìn Thiều Thừa. Sư phụ sẽ phản ứng thế nào đây?
Chỉ thấy Thiều Thừa sau khi nghe xong, cả người như bị thi triển Định Thân Thuật, vẻ mặt kinh ngạc, bất động, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái. Không có vẻ mặt kinh hãi tột độ như Tiêu Y mong đợi.
Tiêu Y không nhịn được lo lắng hỏi: “Sư phụ, ngươi, không sao chứ?”
Thiều Thừa nghe vậy, tròng mắt khẽ động hai lần, quay đầu nhìn Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng chỉ nói: “Đi thôi!”
Nói xong, hắn trực tiếp bước một chân vào truyền tống môn.
Tiêu Y lo lắng hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, sư phụ không sao chứ? Sẽ không dọa cho sư phụ phát bệnh gì đấy chứ? Phản ứng của sư phụ hoàn toàn không bình thường.”
Lữ Thiếu Khanh cũng không hiểu ra sao, hắn cũng bị làm cho hồ đồ. Theo lý mà nói, sau khi nghe xong, sư phụ hẳn phải xông đến cho hắn một cái bạt tai mới đúng. Tại sao phản ứng lại bình tĩnh như vậy chứ?
Lữ Thiếu Khanh vẫn còn nghi hoặc, cũng bước vào truyền tống môn, quang mang chợt lóe. Chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, tiếng của Thiều Thừa đã vang lên.
“Hỗn trướng!”
Ngay sau đó, một cỗ kình phong đánh tới. “Bộp” một tiếng, Thiều Thừa giáng một bàn tay lên đầu Lữ Thiếu Khanh.
“Ngao!” Lữ Thiếu Khanh gào lên một tiếng: “Sư phụ, ngươi làm gì đó?”
Đập vào mắt hắn là một nơi quen thuộc và vẻ mặt phẫn nộ của Thiều Thừa.
Thiều Thừa gào thét vào mặt Lữ Thiếu Khanh, nước bọt văng tung tóe: “Hỗn trướng, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đầu óc ngươi nghĩ thế nào vậy? Hủy Kỳ thành và Phượng Thành, ngươi định làm gì? Muốn đối đầu với Yêu tộc sao?”
Sống ở Yêu Giới lâu như vậy, Thiều Thừa rất rõ ràng địa vị của Kỳ thành và Phượng Thành trong suy nghĩ của Yêu tộc. Thậm chí gọi là thánh địa cũng không đủ. Đó là nơi nhiều tu sĩ hằng ao ước, là tín ngưỡng trong lòng họ. Kẻ nào dám hủy Kỳ thành và Phượng Thành, kẻ đó chính là kẻ thù của bọn họ. Lữ Thiếu Khanh hủy Kỳ thành và Phượng Thành, số lượng Yêu tộc muốn giết hắn có thể xếp từ Yêu Giới đến Nhân giới, vô số tu sĩ chỉ cần mỗi người một miếng nước bọt cũng đủ để dìm chết hắn.
Lữ Thiếu Khanh kêu to: “Không phải ta!”
“Không phải ngươi?” Thiều Thừa trong lòng thoáng an tâm.
“Là Đại sư huynh!”
Xoa!
Thiều Thừa lại giáng một bàn tay xuống: “Khác nhau ở chỗ nào? Tuyệt đối là ngươi bày ra chủ ý xấu.”
Thiều Thừa ngẫm lại liền hoảng hốt. Trách không được tiểu tử hỗn trướng này không nói tiếng nào với các tiền bối đã bỏ đi. Thì ra là có tật giật mình.
Chịu hai bàn tay, Lữ Thiếu Khanh la hét: “Đại sư huynh làm, ta một chút cũng không động thủ, ngươi không thể chỉ đánh ta. Muốn đánh thì công bằng một chút, phải đánh cả Đại sư huynh và sư muội nữa chứ.”
Tiêu Y xẹp miệng: Liên quan ta cái rắm a.
Kế Ngôn từ truyền tống môn đi ra, lạnh lùng nói: “Ta chỉ là nghe lời ngươi.”
“Tốt, ta hiện tại mệnh lệnh ngươi đến cho sư phụ đánh.”
“Ngây thơ!” Kế Ngôn không thèm để ý Lữ Thiếu Khanh, sải bước rời khỏi nơi này. Hắn để lại một âm thanh: “Tâm đắc, tranh thủ thời gian viết!”
Nghe xong về tâm đắc, Thiều Thừa bỗng nhiên cũng cảm thấy mất hết cả hứng, đánh người cũng không còn ý nghĩa.
“Ai, hỗn trướng,” Thiều Thừa bất đắc dĩ lắc đầu. “Ngươi làm cái chuyện này, không thể suy nghĩ thật kỹ một chút sao? Không phải chỉ là có chút Yêu tộc đắc tội ngươi, mà ngươi đến mức ác như vậy sao?”
“Ta là vì tiền bối tốt,” Lữ Thiếu Khanh vẫn nói câu đó, “Nếu không phải vì lũ sỏa điểu mấy người bọn hắn, ta đều chẳng muốn làm những chuyện này.”
Thiều Thừa liếc mắt, bất quá rất nhanh, chính hắn cúi đầu suy tư. Hắn cũng biết nhị đồ đệ của mình chưa từng làm chuyện vô nghĩa. Suy tư một phen, Tiêu Y cũng ở bên cạnh nhắc nhở vài câu. Thiều Thừa cũng minh bạch dụng tâm lương khổ của Lữ Thiếu Khanh.
Hắn cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Ngươi làm như vậy, Yêu tộc chưa hẳn nhất định sẽ cảm kích.”
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, chạy tới tảng đá của mình nằm xuống: “Ta cũng không có dự định để bọn hắn cảm kích, ta nếu là Bạch Thước tiền bối làm rất tốt, nhất thống Yêu tộc, thiên thu vạn đại.”
Thiều Thừa gật đầu: “Bạch Thước tiền bối trọng tình trọng nghĩa, nàng nhất thống Yêu tộc, cũng là một chuyện tốt. Tiểu Hồng mấy người bọn hắn đi theo tiền bối bên người cũng có thể được chăm sóc tốt hơn.”
“Thôi đi,” Lữ Thiếu Khanh khịt mũi coi thường, đàng hoàng nói: “Ta là lo lắng cho một trăm ức mai linh thạch của ta. Chờ nàng thống nhất Yêu tộc, về sau tìm nàng muốn linh thạch lại càng dễ, hơn nữa còn có thể tính toán lợi tức.”
Thiều Thừa tức chết: “Hỗn trướng, linh thạch, linh thạch, ngươi không nhắc tới linh thạch, có thể chết sao?”
“Không thể,” Lữ Thiếu Khanh sờ soạng một cái nhẫn trữ vật, rất là tiếc nuối nói: “Đáng tiếc lần này không mò được chỗ tốt, đáng tiếc.”
Hủy Kỳ thành và Phượng Thành, Lữ Thiếu Khanh không đi cướp kho của Khuyển tộc hoặc Mặc Nha tộc. Điều đó khiến Lữ Thiếu Khanh thật đáng tiếc. Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân không tiện xuất thủ. Hủy Kỳ thành, có thể đổ tội cho Khuyển tộc, hủy Phượng Thành, lại càng không lộ mặt, khiến người ta không bắt được tay cầm. Cho dù có người đoán được, cũng biết rõ là vì Yêu tộc, chiếm giữ đại nghĩa. Nếu như ra mặt đoạt linh thạch, trong mắt Yêu tộc chính là ăn cướp, đại nghĩa gì đó liền đứng không vững. Dễ dàng khiến người ta nắm lấy điểm này nhằm vào Bạch Thước. Bởi như vậy, hắn hủy Kỳ thành và Phượng Thành cũng không còn ý nghĩa.
“Ai nha, chúng ta, vẫn là quá tốt rồi.”
Bộ dáng lười biếng kia, Thiều Thừa lại xông lại, giơ tay lên liền muốn cho Lữ Thiếu Khanh một bàn tay.
“Sư phụ, còn không đi viết tâm đắc?”
Một câu, Thiều Thừa lập tức xìu xuống.