» Chương 1727: Các ngươi đều trường mệnh trăm tuổi
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Ngu Sưởng nhìn các vị phong chủ khác hồi lâu, rồi hỏi: “Hai kẻ đó có phải đang thừa cơ chuồn rồi không?”
Ai nấy đều nhìn ra Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã tính kế chuồn êm.
Thiều Thừa ôm trán, đáp: “Đệ tử dạy bảo vô phương, mong chưởng môn trách phạt.”
Ngu Sưởng chán nản phất tay, vẻ mặt sinh không thể luyến: “Trách phạt cái gì mà trách phạt? Ta cái chưởng môn này bị người ta chán ghét đến thế cơ mà.”
Ngu Sưởng giờ đây đã hoài nghi nhân sinh. Chức vị chưởng môn của Lăng Tiêu phái tệ đến vậy sao? Hai đệ tử kiệt xuất và xuất sắc nhất môn phái đều chán ghét đến thế.
Lăng Tiêu phái hiện tại dù sao cũng là đệ nhất môn phái ở Tề Châu. Bên ngoài có vô số người muốn chen chân vào, thậm chí phá đầu cũng cam. Chức vị chưởng môn này, bên dưới cũng có vô số người khao khát.
Lục Tế cũng lộ vẻ co giật khóe miệng. Là Thường vụ Phó Chưởng môn, hắn cảm thấy mình bị mạo phạm. Chính chưởng môn còn không được coi trọng, đừng nói chi Phó Chưởng môn như hắn.
Lục Tế không nhịn được lầm bầm: “Hai tên tiểu hỗn đản!”
Ti Dao che miệng cười khẽ, tiếng cười thanh thúy vang vọng đại điện: “Xem ra, chỉ có thể để Hạng Ngọc Thần tới làm chưởng môn này thôi.”
Hạng Ngọc Thần là đệ tử thân truyền của Ngu Sưởng, cũng là nhân tuyển thích hợp. Nàng biểu hiện không tệ trong số các đệ tử, song so với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thì vẫn còn kém xa.
Tiêu Y đứng cạnh đó, thấy lạ nên sau một lát vẫn không nhịn được mở lời: “Chưởng môn, vì sao người muốn thoái vị vậy?”
Hai mắt Tiêu Y chớp động vẻ hiếu kỳ. Trong lòng nàng âm thầm suy đoán: Chẳng lẽ là vì uống quá nhiều hoa tửu, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người nên mới thoái vị nhượng chức?
Thiều Thừa thay Ngu Sưởng giải đáp: “Bên Trung Châu có đại sự xảy ra…”
Sau khi nghe xong, Tiêu Y bừng tỉnh đại ngộ: “Thế nên các chưởng môn muốn đi tiềm tu sao? Thế có tính là lâm thời ôm chân Phật không?”
Thiều Thừa không nhịn được nói: “Ngươi đừng nói nữa! Giờ này miệng nhanh lòng thẳng cái gì.”
Thiều Thừa nói với đồ đệ: “Hiện nay thiên địa có biến, nên để các ngươi những người trẻ tuổi này sớm tiếp nhận sự vụ môn phái. Sau này, khi đám lão già chúng ta không còn ở đây, các ngươi cũng có thể thích ứng tốt hơn với tương lai.”
Tiêu Y lắc đầu: “Sư phụ nói gì lời điềm xấu vậy? Các người đều sẽ trường mệnh trăm tuổi mà.”
Tiêu Sấm thấy Tiêu Y nói năng không đáng yêu như vậy thì đau lòng nhức óc. Cháu gái mình rốt cuộc cũng bị kẻ khác làm hư rồi. Sống lâu trăm tuổi cái gì chứ, đó là nguyền rủa mọi người thì có! Chắc chắn là do tên đó dạy.
Ngu Sưởng không giận, mà nghiêm túc nói: “Thế đạo hay thay đổi, đám lão già chúng ta phải sớm chuẩn bị tốt mới được.”
Tiêu Y lại nói: “Không cần lo lắng đâu. Chẳng phải còn có Đại sư huynh và Nhị sư huynh sao? Ngươi cho rằng vì sao hai người họ đột nhiên lộ ra thực lực của mình? Chẳng phải là để nói cho mọi người rằng không cần quá mức lo lắng đó sao?”
À?
Lời Tiêu Y vừa dứt, mọi người lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt khác. Mục đích Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn phô bày thực lực của mình, bấy lâu nay họ thật sự đã bỏ qua. Không ngờ Tiêu Y lại có thể nhìn thấu tầng này.
Ti Dao cười lên, trên mặt mang vẻ hâm mộ, nói với Thiều Thừa: “Thiều sư đệ thật có vận khí tốt.”
Ba đệ tử của y, mỗi người đều bất phàm.
Tiêu Sấm còn kiêu ngạo hơn Thiều Thừa. Đây chính là chất nữ, là người của Tiêu gia, hắn cười ha hả: “Tốt, tốt…”
Thiều Thừa cũng vui mừng khôn xiết, tiểu đồ đệ của y cũng có tiền đồ. Tổ sư Thiên Ngự Phong phù hộ!
Kha Hồng cũng hài lòng gật đầu: “Không tệ. Thiên Ngự Phong quả là mạch xuất sắc nhất Lăng Tiêu phái.”
Thiều Thừa vội vàng khiêm tốn: “Tổ sư quá khen.”
Cơ Bành Việt bỗng nhiên nói: “Nếu tiểu tử kia sửa lại tính cách thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.”
Tất cả mọi người đều biết Cơ Bành Việt đang nói tới ai, cái tên khiến bọn họ nhức đầu.
Thiều Thừa lại nói: “Sửa lại, ngược lại không phải là hắn…” Đồ đệ không có mặt, thân là sư phụ thì cực lực bảo vệ.
Rời khỏi đại điện môn phái, Lữ Thiếu Khanh vỗ ngực: “Dọa chết người! Chưởng môn nghĩ quẩn sao? Thế mà lại định để ta tới làm chưởng môn, không sợ Lăng Tiêu phái cứ thế mà xuống dốc không phanh à?”
Kế Ngôn ở bên cạnh nhàn nhạt nói: “Ngươi không làm càn, Lăng Tiêu phái không thể xuống dốc.”
Lữ Thiếu Khanh lập tức trợn mắt: “Ngươi có ý gì? Đang khen ta sao? Ngươi cái tên vô trách nhiệm này, mau đi mà làm chưởng môn của ngươi đi. Mỗi tháng cho ta cái chức sư đệ chưởng môn này một trăm mười vạn linh thạch phúc lợi môn phái là được.”
Kế Ngôn không chút hứng thú: “Không thể nào.” Hắn mới không đi làm chưởng môn. Việc nhiều thì chuyện nhiều, hắn còn muốn tu luyện hay không đây?
Song, Kế Ngôn cũng thấy hiếu kỳ: “Chưởng môn bọn họ vì sao đột nhiên muốn thoái vị?”
“Ngươi làm chưởng môn chẳng phải sẽ biết rõ rồi sao?” Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, vươn vai. “Ngươi đi!”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Được, ta đi. Ta về đi ngủ đây.”
Trong tay Kế Ngôn bạch quang lóe lên, Vô Khâu kiếm xuất hiện, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: “Đánh với ta một trận!”
Lữ Thiếu Khanh trực tiếp quay đầu bỏ đi, một bước rời khỏi nơi này: “Ta có bệnh à mà đánh với ngươi? Cùng ngươi đánh cái yểm hộ, ngươi còn tưởng là thật sao?”
Kế Ngôn cười lạnh, trường kiếm đâm ra. Thanh trường kiếm như vươn vào mặt nước quấy động, trong không khí tạo nên gợn sóng, vô hình ba động khuếch tán trong hư không.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng từ trong hư không lùi ra, chửi ầm lên Kế Ngôn: “Nguyên lai là ngươi có bệnh! Có phải muốn tìm đánh không?”
Kế Ngôn gật đầu: “Không sai, bất quá là ta muốn quất ngươi.” Nói xong, hắn lại một kiếm đâm ra.
Lữ Thiếu Khanh lập tức cảm giác được không gian bên cạnh mình hóa thành hư vô. Chung quanh quy tắc bị Kế Ngôn chặt đứt.
Vô số đệ tử Lăng Tiêu phái đột nhiên có cảm giác, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên bầu trời cao cao, phảng phất thiếu một khối, xuất hiện một cái hư vô cửa hang.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Sít, sao ta cảm giác rất nguy hiểm vậy!”
“Trời ạ, bầu trời sụp đổ sao?”
Đông đảo đệ tử nghị luận ầm ĩ, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra.
Thanh âm Thiều Thừa từ đằng xa truyền đến: “Hai người các ngươi đánh ở đây, muốn hủy Lăng Tiêu phái sao?”
Lữ Thiếu Khanh từ trong không gian tránh ra, hô hào: “Sư phụ, người xem, là Đại sư huynh đang khi dễ ta, mau tới thu thập hắn!”
Kế Ngôn lạnh lùng một kiếm đâm tới: “Đến nơi xa một trận chiến!”
Không gian chung quanh phảng phất dịch chuyển tức thời, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh xuất hiện tại độ cao cách Lăng Tiêu phái vạn dặm.
Lữ Thiếu Khanh mắng hai câu xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Kế Ngôn: “Ngươi muốn đột phá?”
Song nghĩ lại cũng phải, hai năm rưỡi trôi qua, Kế Ngôn cũng thật sự nên đột phá rồi.
Kế Ngôn tự tin cười một tiếng: “Thu thập ngươi xong, ta sẽ có lòng tin lớn hơn để đột phá.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, nổi trận lôi đình: “Trừng trị ta? Ngươi cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem chính mình đi! Đến, đến, hôm nay ta liền để ngươi biết cái gì gọi là mơ đẹp…”