» Chương 1732: Ngươi cho ta nói điểm dễ nghe
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Tiêu Y cười. Nhị sư huynh rõ ràng đang sợ.
Nhưng nàng cũng hiểu ý Lữ Thiếu Khanh. Kế Ngôn không cần Lữ Thiếu Khanh giúp đỡ. Nếu Lữ Thiếu Khanh dám ra tay, đến lúc đó chắc chắn bị Kế Ngôn tính sổ. Kế Ngôn ở cảnh giới Hợp Thể kỳ, Lữ Thiếu Khanh làm sao đánh thắng được? Ai chà, trong khoảng thời gian sắp tới, nhị sư huynh đành phải cúp đuôi trước mặt Đại sư huynh mà sống thôi. Thế cục xoay chuyển thật nhanh!
Nơi xa, Kế Ngôn phóng lên trời, một lần nữa trực diện thiên kiếp. Tuy nhiên, lần này tình trạng của hắn đã tệ đi trông thấy. Khí tức yếu đi mấy phần so với trước đó, áo trắng cũng đã rách rưới.
Ngu Sưởng thấp giọng nói: “Tiểu tử, đừng giơ kiếm nữa. Nghỉ ngơi một lát đi.” Ngu Sưởng thậm chí muốn chạy đến trước mặt Kế Ngôn cầu khẩn hắn, đừng giơ kiếm khiêu khích thiên kiếp nữa.
Tiêu Sấm không tin thuyết pháp này: “Cái gì mà khiêu khích thiên kiếp chứ, không thể nào. Đây là thiên kiếp đặc biệt của Kế Ngôn, có lẽ tần suất vốn là như vậy.”
Tuy nhiên, lần này Kế Ngôn không lập tức giơ kiếm mà chỉ đứng đó, tay cầm trường kiếm. Đối phó ba đạo kiếp lôi, hắn cũng cảm thấy hơi phí sức, cần phải khôi phục chút sức lực. Hơn một phút trôi qua, kiếp vân trên trời chậm rãi cuồn cuộn, tạo áp lực lớn. Nhưng vẫn không hạ xuống kiếp lôi.
Tiêu Sấm thấy cảnh này, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Không thể nào? Thật sự có chuyện khiêu khích thiên kiếp sao?
Sau một khắc, Kế Ngôn lần nữa giơ kiếm, chỉ thẳng vào kiếp vân đằng xa. “Ầm ầm!” Kiếp vân cuồn cuộn, đạo kiếp lôi thứ tư giáng xuống. “Ong!” Kế Ngôn lại một lần nữa ra tay đối phó kiếp lôi. Vô Khâu kiếm lướt qua, mũi kiếm run run, không gian tạo nên những ba động cực nhỏ. Trên bầu trời, phạm vi trăm dặm hóa thành hư vô. Kim quang kiếp lôi từ trên trời giáng xuống dường như sa vào vũng bùn, không ngừng giãy giụa. Cuối cùng, Kế Ngôn phun ra một ngụm tiên huyết, kim quang kiếp lôi thoát ra nhưng đã cực kỳ suy yếu, bị Kế Ngôn dễ dàng đánh tan. Đạo kiếp lôi thứ tư đã vượt qua hữu kinh vô hiểm.
Ngu Sưởng cùng những người khác thấy vậy tinh thần đại chấn. Kha Hồng lại đột nhiên co rụt đồng tử. Ngu Sưởng và mọi người chỉ chú ý Kế Ngôn mà không để ý đến nhiều chuyện khác. Duy chỉ có Kha Hồng phát giác được vùng không gian kia biến mất. Điều đó mang đến cho hắn một cảm giác kinh dị. Giữa thiên địa giống như một bức tranh phẳng phiu, lại đột nhiên bị người xé mất một mảng, biến mất không còn tăm tích.
Cái tiểu tử này, đã trưởng thành đến trình độ này sao? Kha Hồng tê cả da đầu, đã có thể phá hủy quy tắc thiên địa. Đây là thực lực đến mức nào? Ta loại lão ngoan đồng này thật không nên xuất thế.
Đạo kiếp lôi thứ năm giáng xuống. Kế Ngôn lần nữa xuất kiếm, vẫn định làm giống như vừa rồi: chém đứt một vùng không gian, khiến vùng không gian đó biến mất. Vô Khâu kiếm lướt qua, trên bầu trời lại lần nữa có một mảng hóa thành hư vô. Vừa rồi là ngàn dặm phạm vi, giờ chỉ còn mấy chục dặm. Phạm vi thu hẹp rất nhiều, phản ánh thực lực của Kế Ngôn bây giờ đã giảm sút đáng kể.
Kiếp lôi rơi vào hư vô, cũng theo đó hòa tan, quang mang ảm đạm, uy áp biến mất. Lại lần nữa như sa vào vũng bùn, dần dần tiêu tan. Trên mặt Kế Ngôn lộ ra một tia nhẹ nhõm.
Đột nhiên! Kiếp vân lần nữa cuộn trào mãnh liệt, quang mang lấp lóe, sau đó từ bên trong phát ra một tiếng động nặng nề. Giống như tiếng đồ sứ vỡ tan giòn tan, lại giống tiếng núi băng nứt vỡ ầm ầm. Một luồng lực lượng vô hình từ trong kiếp vân xuất hiện. Lực lượng khuếch tán, nhanh chóng lan khắp toàn bộ thiên địa. Thiên địa dường như đột nhiên chấn động, cho người ta một cảm giác bừng sáng hẳn lên.
Không gian hóa thành hư vô, vùng không gian đã biến mất khỏi thế giới này, đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Như một hồ nước cạn khô, đột nhiên nhanh chóng được đổ đầy nước. Kim quang kiếp lôi cũng như sống lại, uy lực không những không giảm mà còn tăng lên. Hóa thành Kim Long, oanh sát tới. Tốc độ quá nhanh, Kế Ngôn chỉ có thể cứng rắn chống đỡ. Xung quanh thân tràn ngập kiếm ý, phạm vi hơn trăm trượng hóa thành thế giới kiếm ý.
“Phốc, phốc…” Kiếp lôi va chạm với kiếm ý. Miễn cưỡng hóa giải một phần kiếp lôi, cuối cùng Kế Ngôn lại một lần nữa phun ra tiên huyết, bị kiếp lôi bao phủ, hóa thành một quả cầu sáng rơi xuống mặt đất.
“Hô hô…” Lần này, Kế Ngôn từ dưới đất bò dậy, nghỉ ngơi vài hơi thở rồi mới vọt lên trời. Kế Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn đám kiếp vân đen kịt, nặng trĩu, cảm nhận được áp lực cực lớn. Nhưng mà càng như vậy, ánh mắt Kế Ngôn càng thêm sáng chói, sắc bén. Đôi mắt ấy, tựa như vì sao trong đêm tối, sáng ngời chói mắt. Trong đôi mắt dường như đang cháy lên ngọn lửa đấu chí, chiến ý ngút trời, khí thế bức người.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Kế Ngôn lần nữa giơ kiếm, chỉ thẳng vào kiếp vân đằng xa. Chiến ý ngút trời, dù cách xa nhau thật xa mọi người vẫn cảm nhận được.
Ngu Sưởng che lấy trán, vô cùng im lặng: “Hắn muốn làm gì? Đều bị thương thành dạng này, cho mình chút thời gian thở cũng tốt chứ.” Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng khiến người ta không hiểu nổi.
Thiều Thừa thở dài, đồ đệ của mình chính mình rõ ràng: “Kế Ngôn chính là tính cách như vậy, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, càng đánh càng hăng.”
Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh gật đầu, giúp Thiều Thừa chú giải: “Nói cách khác, đầu óc toàn cơ bắp, không hiểu gì gọi là chiến lược quanh co.”
“Ngươi ngậm miệng!” Thiều Thừa quát to một tiếng.
Tiêu Y giật giật quần áo Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, Đại sư huynh không sao chứ?” Người khác nói Kế Ngôn không sao, Tiêu Y không thể tin được, chỉ có từ miệng Lữ Thiếu Khanh nói ra, nàng mới có thể tin tưởng.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không rõ à, không chừng sau một khắc sẽ bị chém thành cặn bã.” Sau đó nghiêm túc nói với Tiêu Y: “Cho nên, ngươi phải chuẩn bị tinh thần không có Đại sư huynh.”
Đáng ghét! Tiêu Y xẹp môi. Thiều Thừa nghe được càng muốn đánh người.
“Hỗn trướng, ngươi không thể nói lời nào êm tai chút sao?”
Lữ Thiếu Khanh xòe hai tay: “Sư phụ, lời thật thì khó nghe, không phải con nói vài lời tốt thì sư huynh sẽ không sao sao? Con nói rồi có ích gì?”
“Ngươi nói cho ta nghe!” Thiều Thừa trợn mắt: “Không cho phép nói xúi quẩy.”
“Được, được,” Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay nói, “Con sẽ nói: chờ lát nữa kiếp lôi không làm gì được hắn, bị hắn dễ dàng tránh được, được chưa?”
“Nhưng mà, người nghĩ con nói có ích không?”
“Miệng của con cũng không phải miệng quạ đen!”
Ầm ầm! Đạo kiếp lôi thứ sáu giáng xuống. Cũng giống như trước, đạo kiếp lôi thứ sáu to lớn hơn năm đạo đầu tiên. Nhưng mà Kế Ngôn lần này không có bất kỳ động tác nào, trực diện kiếp lôi…