» Chương 1746: Ta người này tốt nhất hòa bình
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Loan Tinh Duyệt và những người bên phía nàng cười vang: “Ha ha, Giản Bắc, ngươi cái tên hèn nhát này, không dám ứng chiến sao?”
“Gan nhỏ như chuột. Nhân loại các ngươi đúng là thấp kém như vậy.”
Loan Tinh Duyệt cũng cười lạnh hỏi: “Ngươi không sợ mất mặt ư?”
“Có gì mà mất mặt chứ?” Giản Bắc chẳng hề bận tâm. “Ta không muốn khi dễ cái đồ ba tám như ngươi. Nếu có bản lĩnh, ngươi cứ nhắm vào đại ca ta mà tới.”
Giản Bắc nói với Lữ Thiếu Khanh: “Đại ca, ra tay đi, để Ma Tộc kiến thức một chút sự lợi hại của huynh.”
Tiêu Y nhàn nhạt mở miệng: “Thôi đi, chúng nàng đã sớm kiến thức qua rồi. Ngươi cái tên bỉ ổi Trung Châu này chưa thấy uy phong của nhị sư huynh ta bên Ma Tộc đó thôi.”
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Ai, ta là người thích hòa bình nhất. Chuyện đánh đấm gì đó, ta tuyệt không muốn.”
“Đại ca, huynh không ra tay sao?” Giản Bắc kinh ngạc. “Đại ca hiền lành từ khi nào vậy?”
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến Giản Bắc, chỉ vào Loan Tinh Duyệt, Kiếm Lan, Mị Phi cùng những người khác mà quát: “Được rồi, các ngươi hiện tại là tù binh của ta. Ngồi xuống, hai tay ôm đầu.”
Loan Tinh Duyệt cùng những người khác cười lạnh, cho rằng hắn quá ngây thơ.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Kiếm Lan gầm lên một tiếng đầy giận dữ.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên.
“Bốp!”
Một lực đạo vô hình giáng xuống mặt Kiếm Lan, khiến nàng bị đánh bay mạnh mẽ. Lữ Thiếu Khanh đặt tay phải lên người Giản Bắc xoa xoa: “Không dính bẩn chứ?”
Giản Bắc im lặng.
“A…”
Kiếm Lan gầm thét, tóc tai bù xù, như một bà điên xông lại: “Ta muốn giết ngươi!” Khí tức trong cơ thể nàng như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí với nàng, lại là một bàn tay giáng xuống, lần nữa đánh nàng bay ra. Sức mạnh trong cơ thể nàng cũng như bị dội một gáo nước lạnh, tắt lịm.
Kiếm Lan ngã nhào xuống đất. Nàng đứng dậy, nhưng lại phát hiện thân thể mình như bị sợi dây vô hình trói buộc, không cách nào động đậy. Sức mạnh trong cơ thể càng giống như gặp phải thiên địch, sợ hãi run lẩy bẩy, đến mức nàng cũng không thể điều động được chút nào.
Sắc mặt Kiếm Lan trắng bệch như phấn, nỗi sợ hãi bắt đầu trỗi dậy.
Đồng thời, những người khác chứng kiến cảnh này đều hít một hơi khí lạnh.
Ngay cả Loan Tinh Duyệt cũng biến sắc. Nàng toát mồ hôi hột, tự nhận mình cũng không thể làm được điểm này. Chỉ cần phất phất tay, liền có thể khống chế một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ. Đây là thực lực cỡ nào?
“Ngươi muốn làm gì?” Loan Tinh Duyệt cưỡng chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, thân thể căng cứng, tùy thời xuất thủ.
Phát giác được khí tức Loan Tinh Duyệt tỏa ra, Lữ Thiếu Khanh tiến thêm hai bước, rút ngắn khoảng cách với nàng.
“Đừng căng thẳng, chúng ta là người quen cũ, yên tâm, sẽ không đối với ngươi xuất thủ. Dù sao, các ngươi đều là người tốt.”
Người tốt?
Loan Tinh Duyệt nghĩ đến số linh thạch đã thua, trái tim đang xao động lập tức ẩn ẩn đau nhói. Thua không cam tâm, không phục. Tên hỗn đản đáng ghét!
Loan Tinh Duyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh: “A, Loan Hi, ngươi cũng tới sao?”
Loan Hi?
Loan Tinh Duyệt theo bản năng nghiêng đầu nhìn. Khi nhìn, bên cạnh chẳng có bất cứ thứ gì, nàng kịp phản ứng.
Trúng kế rồi!
Nhưng đã quá muộn, một cỗ thần thức cường đại như thủy triều vọt tới, nuốt chửng và bao phủ nàng.
“A…”
Loan Tinh Duyệt cảm giác đầu mình như bị đại chùy nện mạnh một cái, thức hải bên trong xảy ra bạo tạc, đau đến nàng đầu choáng mắt hoa, mắt lấp lánh ánh sao. Nàng ôm đầu hét thảm lên. Đương nhiên nàng cũng không quên muốn phản kháng.
Nhưng mà nàng bất quá là Hóa Thần kỳ, lại bị Lữ Thiếu Khanh dùng thần thức đánh lén, nàng trở nên dễ đối phó hơn cả Kiếm Lan.
Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, Loan Tinh Duyệt như gặp phải trọng kích, mạnh mẽ bay văng ra ngoài, sau đó bị lực lượng cường đại khống chế, ngoan ngoãn trở thành tù nhân của Lữ Thiếu Khanh.
Về phần Mị Phi cùng những người khác đi cùng, Lữ Thiếu Khanh chỉ cần tản ra khí tức của mình là có thể ép bọn hắn bất động được.
Xử lý xong xuôi, Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay: “Tốt.”
Trong thời gian ngắn ngủi, đoàn người Loan Tinh Duyệt liền trở thành tù binh của hắn.
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu nhìn thấy mà hoảng sợ.
Mạnh như vậy sao? Loan Tinh Duyệt dù sao cũng là Hóa Thần hậu kỳ, ở thành này nàng đã tạo dựng được thanh danh không nhỏ. Thế mà đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, lại không có một chút phản kháng hiệu quả nào.
Giản Bắc nhịn không được hỏi: “Đại ca, cảnh giới của huynh là gì?”
“Hợp Thể kỳ đó, không biết sao?”
Một câu kém chút dọa chết những người xung quanh.
Hợp Thể kỳ?
Nói đùa cái gì?
Quản Đại Ngưu nhảy dựng lên: “Không có khả năng! Ngươi, khí tức của ngươi vừa rồi là Luyện Hư kỳ mà!”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ Quản Đại Ngưu: “Sức mạnh của Hợp Thể kỳ, liệu cái miệng quạ đen như ngươi có thể hiểu được sao?”
Giản Bắc cũng kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không phải Hợp Thể kỳ, bằng không cũng sẽ không đánh lén Loan Tinh Duyệt.
Hắn nhìn Kiếm Lan và Loan Tinh Duyệt đang thống khổ, hỏi: “Đại ca, huynh định xử lý bọn hắn thế nào?”
“Giết đi.” Lữ Thiếu Khanh thuận miệng nói một câu.
Giản Bắc trong lòng nhảy dựng. Tên gia hỏa này ngay cả trưởng lão Mị gia và Ngao gia cũng dám giết, chỉ là mấy tên Ma Tộc thì giết cũng chẳng đáng kể.
Tuy nhiên, Giản Bắc không tin lời này của Lữ Thiếu Khanh. Nếu muốn giết, Lữ Thiếu Khanh vừa rồi đã sớm động thủ, chứ không phải nghĩ cách biến bọn nàng thành tù binh.
Nghĩ nghĩ, Giản Bắc quyết định phải nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh một câu: “Ma Tộc và Nhân Tộc bên này cần đàm phán. Đến lúc đàm phán tan vỡ, e rằng sẽ có người đổ oan lên đầu đại ca.”
Phá hoại hòa bình Nhân Tộc và Ma Tộc gì đó, cái mũ lớn như vậy người bình thường sao đội nổi.
Lữ Thiếu Khanh trong lòng nhịn không được thầm gật đầu, Giản Bắc rất thông minh.
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Đàm phán ư? Thật là sợ hãi. Cứ tiếp tục đánh nhau đi, máu của các ngươi ở Trung Châu vẫn còn đầy đủ, chưa chảy hết đâu…”
Giản Bắc liếc mắt: “Tâm tư mọi người đều không ở cùng một chiến tuyến, làm sao mà đánh được?”
Lữ Thiếu Khanh đảo tròn mắt, vẻ mặt nghiêm lại: “Nếu là như vậy, khẳng định không thể giết. Ta là người yêu hòa bình, không thể nhìn thấy máu me.”
Quản Đại Ngưu nhịn không được đối đáp hắn: “Giả dối! Lời này của ngươi, ngươi nói không đỏ mặt sao?”
Ngươi còn dám nói yêu thích hòa bình, không thể nhìn thấy máu me, trong khi ngươi đã giết cả trưởng lão Mị gia và Ngao gia! So với tên hỗn đản này, ta vẫn còn quá mặt dày.
Bên phía Loan Tinh Duyệt cũng đại hận, loại lời này mà cũng dám nói sao? Đối phó ta một Hóa Thần mà còn cần đánh lén.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đi đến trước mặt Loan Tinh Duyệt và Kiếm Lan, xoa cằm, cười hắc hắc không ngừng, nụ cười đó khiến lòng mọi người run rẩy.
Loan Tinh Duyệt trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi muốn làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi nói, ngươi có thể đáng giá bao nhiêu linh thạch…?”