» Chương 1748: Tiếp tục cho ta dao Nhân
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Đám đông người nhao nhao kinh hãi.
Có người hiếu kỳ: “Không thể nào, người của Ma tộc bị giam giữ rồi sao?”
“Là ai vậy? Gan lớn như thế.”
“Không sợ Ma tộc trả thù sao?”
Cũng có người cảm thấy hả hê: “Ha ha, tốt, quá tốt rồi, đây mới đúng là việc của Nhân tộc chúng ta!”
“Hừ, thật sự cho rằng nhân loại chúng ta không có chút tính khí nào sao?”
“Đây là địa bàn của Nhân tộc, không phải nơi của Ma tộc!”
Nhưng cũng có người lo lắng: “Làm như vậy, quá lỗ mãng rồi?”
“Đáng chết, có kẻ làm như vậy, đến khi đàm phán thì làm sao bây giờ?”
“Chọc giận Ma tộc, chúng ta nên làm gì?”
Bất quá, những người hiếu kỳ vẫn chiếm đa số. Rất nhiều người bắt đầu tụ tập lại, chỉ trong thời gian ngắn, bốn phía đã bị vây kín đông nghịt, tất cả đều muốn xem rốt cuộc kẻ nào dũng cảm đến thế.
Giản Bắc phát giác người xung quanh càng lúc càng đông, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng. Hắn âm thầm nói với Quản Đại Ngưu: “Đại ca, sẽ không gây ra chuyện loạn đó chứ?”
Để nhiều người đến thế này, sau đó lại chặt đầu thị chúng… Khi đó sẽ triệt để vạch mặt, cuộc đàm phán giữa Nhân tộc và Ma tộc cũng sẽ lại gặp khó khăn trắc trở.
Quản Đại Ngưu cũng không rõ, hắn nói: “Ai mà đoán được hắn muốn làm gì đây?”
“Cứ xem đi, dù sao chọc phải phiền toái lớn, chính hắn tự gánh chịu thôi.”
Quản Đại Ngưu không có quá nhiều lo lắng. Hắn là dòng chính của Thiên Cơ các, cho dù có chuyện gì xảy ra, có Thiên Cơ các làm chỗ dựa, hắn cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Giản Bắc hiện ra vẻ bất đắc dĩ, thậm chí thấp thoáng có chút hối hận. Biết trước đã không nên để đại ca ra mặt. Bất quá, nhưng nghĩ kỹ lại, Giản Bắc lại bắt đầu cảm thấy vui vẻ. Để Lữ Thiếu Khanh cùng Ma tộc đi “đòn khiêng”, Giản gia có thể thoát ly ra, đến khi đó cho dù có người phải chết, Giản gia cũng không cần phải chịu trách nhiệm trực tiếp.
Lại qua nửa ngày, bên Ma tộc cuối cùng cũng có người đến. Dưới sự dẫn đầu của Chiêm Quý, bọn họ đằng đằng sát khí kéo đến.
Là một nam một nữ, cả hai đều đằng đằng sát khí, mặt mày đầy vẻ hung hãn. Thân ảnh cao lớn của họ mang đến áp lực nặng nề cho các tu sĩ Nhân tộc xung quanh.
“Là Loan gia Loan Hi cùng Thôi gia Thôi Thanh.”
“Loan Hi, Hóa Thần hậu kỳ, nghe nói chỉ còn một bước nữa là có thể bước vào Luyện Hư kỳ.”
“Thôi Thanh cũng không tệ, Hóa Thần trung kỳ, nhưng đã đánh bại mấy vị Hóa Thần hậu kỳ của Nhân tộc chúng ta, sức chiến đấu cực kỳ kinh người.”
“Hai người bọn họ cùng đến, kẻ ở bên trong gặp phiền phức lớn rồi.”
“Đúng vậy, bên Ma tộc, Loan gia liên thủ với Thôi gia, áp lực cực lớn, ai dám cứng rắn đối đầu? Cho dù là Năm Nhà Ba Phái cũng không thể không tránh đi mũi nhọn của họ.”
Loan Hi và Thôi Thanh đằng đằng sát khí đến đây, nhìn nơi này bị linh khí hóa thành mây mù trắng xóa bao phủ. Thần thức quét qua cũng không thể nhìn thấy bất kỳ tình huống nào bên trong.
“Kẻ đó ở bên trong sao?” Loan Hi hai mắt lóe lên tinh quang, mặt lạnh lùng mở miệng, thanh âm như gió lạnh thổi qua, khiến Chiêm Quý không khỏi rùng mình một cái.
Từ khi thánh địa bị người gây sự, tính cách Loan Hi thay đổi rất nhiều, không còn thích cười, cả ngày mặt lạnh tanh, cứ như ai cũng thiếu nợ linh thạch của hắn vậy. Chiêm Quý thầm nghĩ, xem ra lời đồn quả không sai, những kẻ đối đầu với Kế Ngôn, đa phần đều theo bản năng học theo hắn.
Chiêm Quý gật đầu: “Không sai, kẻ đó ở ngay bên trong.”
“Hơn nữa còn la lối, nói rằng cho dù có đông người đến thế nào hắn cũng chẳng sợ.”
“Hừ!” Loan Hi liếc nhìn vào bên trong, cuối cùng quả quyết sải bước đi vào.
Thôi Thanh không khỏi nói: “Cứ thế đi vào, có thể sẽ…”
“Sợ cái gì?” Loan Hi lạnh lùng để lại một câu, sau đó thân ảnh biến mất trong màn sương trắng.
Thôi Thanh và Chiêm Quý liếc nhìn nhau, không còn cách nào khác, đành phải kiên trì đi theo vào. Chiêm Quý theo sau lưng Thôi Thanh, vừa bước vào trong sương mù trắng, cảnh vật bên trong lập tức trở nên rộng mở sáng rõ.
Đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy thanh âm của Loan Hi truyền đến: “Kế Ngôn, đánh với ta một trận!”
Thanh âm của Lữ Thiếu Khanh vang lên: “Móa, dám coi nhẹ ta?”
Sau một khắc, khí tức Loan Hi bùng nổ, nhưng rất nhanh lại dập tắt xuống. Đồng thời, thanh âm Loan Hi mang theo sự kinh ngạc truyền đến: “Ngươi…”
“Ngươi cái gì ngươi, ngồi xuống, hai tay ôm đầu!”
“Xoa, cái tên phế vật Chiêm Quý kia, tìm đến toàn là phế vật!”
Chiêm Quý giận dữ. Sau lưng nói xấu người khác, ngươi có biết chuyện này cực kỳ không có lễ phép không?
Chiêm Quý đi theo Thôi Thanh xông vào, nhìn thấy Loan Hi đang nằm rạp trên mặt đất, không thể nhúc nhích. Thôi Thanh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nghiến răng nghiến lợi: “Lữ Thiếu Khanh!”
Thôi Chương Minh bị Lữ Thiếu Khanh giết chết, Thôi gia có mối thâm thù đại hận với hắn. Ghê tởm hơn nữa là, lúc đó Lữ Thiếu Khanh còn dùng tên giả. Thôi Thanh trước kia không tin nhân loại có thể vô sỉ đến tình trạng này, nhưng kể từ khi gặp Lữ Thiếu Khanh sau đó, nàng đã tin.
Lữ Thiếu Khanh chậc chậc hai tiếng: “Không phải chứ, sao lại chỉ có hai người các ngươi đến?”
“Luyện Hư kỳ của Ma tộc đều chết hết rồi sao?”
“Biết rõ ta là Luyện Hư kỳ, vì sao còn dám phái Hóa Thần kỳ tới cửa?”
“Ma tộc đều không có đầu óc sao?”
“Bất quá, được rồi, các ngươi cũng đáng chút linh thạch.”
“Lấy ra đây!”
Lữ Thiếu Khanh nói xong, liền ra tay với Thôi Thanh. Thôi Thanh theo bản năng muốn phản kháng, nhưng mặc dù nàng là Hóa Thần kỳ, trước mặt Luyện Hư kỳ Lữ Thiếu Khanh, nàng vẫn như một con gà đợi làm thịt, dễ dàng bị Lữ Thiếu Khanh tóm lấy.
“Ngồi xổm xuống cho đàng hoàng, đừng lộn xộn!”
Cuối cùng, hắn đặt ánh mắt lên người Chiêm Quý. Chiêm Quý sắc mặt trắng bệch. Lữ Thiếu Khanh bạt tai một cái vào mặt Chiêm Quý.
“Ba!” một tiếng, khuôn mặt Chiêm Quý vốn đã đỡ sưng không ít giờ lại sưng vù lên, khóe miệng rịn ra máu tươi.
Sau khi đánh người xong, Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói: “Đến đây, tiếp tục đưa người cho ta…”
Bên ngoài, các tu sĩ vây xem nhìn thấy Loan Hi và Thôi Thanh sau khi đi vào, lại bắt đầu nghị luận.
“Dòng chính của Loan gia và Thôi gia đều đến rồi, đủ để khiến kẻ ở bên trong chịu áp lực thật lớn phải không?”
“Áp lực lớn như vậy, kẻ ở bên trong cũng phải ngoan ngoãn thả người thôi?”
“Còn không phải sao, ai dám đắc tội một trong những gia tộc mạnh nhất Ma tộc? Hơn nữa còn là hai gia tộc.”
“Không đúng, là ba gia tộc, Kiếm Lan cũng ở trong đó.”
“Đúng vậy, ba gia tộc dòng chính mạnh nhất Ma tộc Thánh Địa, ngay cả Năm Nhà Ba Phái cũng không dám đắc tội.”
“Ai, đâm lao thì phải theo lao, với cá tính của Ma tộc, kẻ ở bên trong rắc rối lớn rồi…”
Ngay khi mọi người đang nghị luận xôn xao, thân ảnh Chiêm Quý xuất hiện, với một bên mặt sưng vù, hắn nhanh chóng rời đi nơi này.
Tất cả tu sĩ chấn kinh tột độ.