» Chương 2559: Ta yếu như vậy
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025
Mộc Vĩnh một phen nói sục sôi chí khí, âm vang hữu lực.
Những người xung quanh ai nấy đều cảm thấy kính nể hắn không thôi. Đặc biệt là Đàm Linh, đối mặt sư bá của mình, càng là vạn phần sùng bái. Vì giúp sư phụ báo thù, có thể nói là hắn không hề màng hiểm nguy. Một người như vậy, làm sao có thể không khiến người ta cảm thấy bội phục?
Thanh âm Lữ Thiếu Khanh vang lên: “Nói hay lắm, đi thôi, đừng ở đây đợi nữa, tranh thủ thời gian lên đường đi!”
“Ta chúc ngươi thắng ngay từ trận đầu, giết chết Đọa Thần sứ.”
Mộc Vĩnh khí thế trì trệ. Hắn nói là nói vậy, nhưng không có nghĩa là hắn muốn đi đối phó Đọa Thần sứ. Hắn có lợi hại đến mấy cũng không thể lợi hại hơn Đọa Thần sứ.
“À? Tiếp tục đi chứ?” Lữ Thiếu Khanh thật sâu khinh bỉ Mộc Vĩnh: “Kêu lớn tiếng như vậy, hành động đâu?”
“Đừng có sấm to mưa nhỏ a! Nói được thì phải làm được chứ, không thì ngươi khác gì đám sợ hãi của Độn Giới?”
Sợ hãi?
Đông đảo Đại Thừa kỳ tu sĩ trợn mắt nhìn.
Mộc Vĩnh cũng chịu không nổi loại so sánh này. Hắn cùng Độn Giới tu sĩ không giống nhau.
“Hừ, ngươi đi đối phó Đọa Thần sứ à?” Mộc Vĩnh hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không vui: “Nơi đây ngoại trừ tiền bối, ai có thể đối phó nó?”
Nói đùa! Đọa Thần sứ chí ít cũng là cấp bậc Tiên nhân, Đại Thừa kỳ làm sao đánh thắng được?
“Thôi đi!” Lữ Thiếu Khanh coi thường: “Ta không muốn khi dễ nó, đối phó nó dễ như trở bàn tay. Chỉ là Đọa Thần sứ thôi, có gì to tát?”
Đám người liếc mắt nhìn, Đọa Thần sứ đang sừng sững trước mắt, ngươi còn dám nói “chỉ là”? Hóa ra ngươi cái thói khoác lác này không bao giờ thay đổi phải không?
Quản Đại Ngưu lại là người đầu tiên nhảy ra: “Hỗn đản! Không khoác lác một câu là ngươi chết được hay sao?”
“Khi nào thì ngươi mới có thể khiêm tốn một chút? Khiêm tốn một chút là ngươi chết được hay sao?”
Mẹ nó, “chỉ là Đọa Thần sứ”, có gì to tát? Ngươi cái tên hỗn đản này, công phu khoác lác cũng coi là đệ nhất thiên hạ rồi. Đến cả tiền bối cũng không dám nói có thể đánh thắng Đọa Thần sứ, mà ngươi cái tên hỗn đản này lại dám nói như vậy? Tiền bối không thu thập hắn, thật sự là quá tốt tính.
Phù Vân Tử cũng im lặng nhìn Lữ Thiếu Khanh, lắc đầu: “Tiểu tử, bớt ở đây mạnh miệng đi.”
“Ngươi cho rằng ta muốn thế à?” Lữ Thiếu Khanh khó chịu thúc giục: “Tiền bối, ngươi tranh thủ thời gian ra tay đi.”
“Lúc đánh nhau, đừng quên mở ra cánh cửa không gian.”
Chỉ cần không gian nơi đây bị phá ra, Lữ Thiếu Khanh sẽ là người đầu tiên chuồn đi. Đọa Thần sứ, hắn không muốn trêu chọc, cũng không trêu chọc nổi. Đối mặt một tồn tại khủng bố như vậy, vẫn là tranh thủ thời gian chạy trốn thì hơn. Độn Giới có sập trời đi nữa, cũng có Phù Vân Tử vị cao nhân này gánh vác.
Phù Vân Tử im lặng, không nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh, một lần nữa ngẩng đầu lên, đối mặt với Đọa Thần sứ trên bầu trời.
Lúc này, trong khe nứt lại có động tĩnh. Theo màn sương mù dày đặc cuồn cuộn, ba đạo thân ảnh từ trong sương mù Luân Hồi chậm rãi xuất hiện. Đôi mắt tinh hồng của chúng toát ra ánh sáng hủy diệt thế giới. Nhìn thấy ba thân ảnh không có nhiều khác biệt lớn so với nhân loại, bộ dáng và khí tức của chúng khiến Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, nhịn không được chửi thề: “Dựa vào!”
“Đúng là mấy thứ âm hồn bất tán, rốt cuộc còn có bao nhiêu nữa?”
“Mở nhiều tiểu hào như vậy mà không ai quản lý sao? GM đâu? Ta muốn khiếu nại a…”
Người quen cũ, Hoang Thần, Xương Thần và Tế Thần. Từ khi Lữ Thiếu Khanh gặp Tế Thần ở Ma giới, hắn liền liên tục đụng độ ba vị Đọa Thần này. Mỗi lần đều cực kỳ phiền phức, mỗi lần đều hiểm nguy chạy trốn, suýt chút nữa bỏ mạng.
“Tiền bối, tranh thủ thời gian ra tay đi, nếu không xuất thủ thì sẽ không kịp nữa…”
Lữ Thiếu Khanh bên này tiếp tục thúc giục Phù Vân Tử: “Lúc đánh nhau, nhớ kỹ đừng để nó tiếp tục khóa chặt không gian.”
Phù Vân Tử mặt không biểu cảm, bởi vì hắn không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt Lữ Thiếu Khanh. “Ngươi muốn thừa cơ chạy trốn sao?”
“Nói nhảm!” Lữ Thiếu Khanh quẳng cho Phù Vân Tử một ánh mắt ngu ngốc: “Không phải vậy thì sao? Ta yếu như vậy mà…”
Giản Bắc cùng những người khác che mặt, nâng trán.
Vừa rồi ai đã nói “chỉ là Đọa Thần sứ”?
Bây giờ ngươi lại còn nói ngươi rất yếu?
Rốt cuộc câu nào thật, câu nào giả đây?
Xúc động muốn đập chết Lữ Thiếu Khanh của Phù Vân Tử càng thêm mãnh liệt. Cái tên hỗn đản tiểu tử này! Còn chưa đánh mà đã liên tục la hét muốn chạy ở bên cạnh, đúng là nhiễu loạn quân tâm. Phù Vân Tử liếc nhìn những Đại Thừa kỳ tu sĩ khác của Độn Giới. Không ít người sắc mặt âm tình bất định, nghĩ hẳn là cũng có ý niệm trốn chạy. Thật sự là tên hỗn đản tiểu tử đáng ghét!
“Hèn nhát!”
“Đồ hèn nhát, đồ vô sỉ!”
Các tu sĩ Độn Giới tìm được cơ hội. Không ít người vốn đã chướng mắt Lữ Thiếu Khanh liền bắt đầu mở miệng trào phúng.
“Nói chúng ta sợ sao? Ngươi còn sợ hơn cả chúng ta!”
“Đúng vậy, tên ngoại giới thấp hèn kia…”
“Nói ngươi lợi hại, đoán chừng cũng chẳng có gì đặc biệt…”
“Một kẻ cứ luôn miệng muốn bỏ đi thì có lợi hại cũng chẳng lợi hại được đến đâu.”
Đại bộ phận đều đang chỉ trích, chế giễu Lữ Thiếu Khanh. Sau khi biết Phù Vân Tử là Tiên nhân, bọn họ lập tức mười phần tự tin, quyết định ở lại đây ôm đùi Phù Vân Tử để cùng Đọa Thần quái vật một trận chiến. Bọn họ thay đổi chủ ý liền cảm thấy mình trở nên không giống trước. Lần nữa khôi phục thân phận người Độn Giới cao quý, họ cao cao tại thượng, hung hăng khinh bỉ, chế giễu Lữ Thiếu Khanh, rất muốn đem cái sự ức chế tủi nhục lúc trước bị Lữ Thiếu Khanh châm chọc trả lại gấp đôi cho hắn.
Lông mày Mộc Vĩnh càng nhíu chặt hơn. Đám tu sĩ Độn Giới này, cái thói bắt nạt kẻ yếu thật dễ lộ ra. Một lũ ngu xuẩn!
“Đủ rồi!”
Phù Vân Tử cũng bị tiếng ồn ào làm cho hoa mắt chóng mặt, quát to một tiếng: “Tất cả làm tốt chuẩn bị, lần này chúng ta sẽ quyết tử chiến với quái vật ngay tại đây!” Ánh mắt hắn rơi vào trên người Lữ Thiếu Khanh: “Không ai được phép rời đi! Nơi đây chính là chiến trường, kẻ nào bỏ đi, kẻ đó chính là đào binh!”
Đều là nhân loại, tất cả phải ở lại đây để đối phó quái vật.
Muốn chạy ư?
Ta tuyệt đối không đồng ý.
Móa!
Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Người Độn Giới khi dễ người ngoại giới!”
“Còn có thiên lý hay không?”
“Ta yếu như vậy, các ngươi còn muốn khi dễ ta? Không biết thương yêu người yếu sao?”
“Độn Giới không có khóa học lễ nghi đạo đức sao?”
“Mấy trăm vạn tuổi lão gia hỏa lại đi bắt nạt ta, một tiểu gia hỏa chỉ mấy trăm tuổi, có hay ho gì?”
“Độn Giới tại sao không gọi Ác Nhân giới luôn đi?”
Vừa mở miệng đã là những lời lẽ rác rưởi ngập trời, loại bao trùm toàn bộ trường hợp đó, khiến Phù Vân Tử cùng toàn bộ người Độn Giới đều phải phun ra. Đám người tức giận đến nghiến răng ken két. Phù Vân Tử nhịn không được, đúng lúc muốn cho Lữ Thiếu Khanh một bài học thì bỗng nhiên trên bầu trời truyền đến một thanh âm băng lãnh: “Giết!”