» Chương 2567: Đại ca còn có cặn bã thừa sao?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025
Một đòn tập kích bất ngờ xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh căn bản không kịp phản ứng.
Ánh sáng màu đen hung hăng giáng xuống người hắn.
“Ngao!”
Lữ Thiếu Khanh rống lên một tiếng, miệng phun tiên huyết, thân thể như một viên đạn pháo hung hăng bắn đi xa vạn dặm.
“Ầm ầm!”
Lực trùng kích cực lớn, tựa như bom bạo tạc, hắc sắc quang mang lấp lóe, mây hình nấm khổng lồ đằng không bay lên.
Giữa thiên địa chấn động kịch liệt, sóng xung kích đáng sợ càn quét, tàn phá mọi thứ trên đại địa.
Rất nhiều tu sĩ Độn Giới không kịp chạy trốn, trực tiếp kêu thảm biến mất trong sóng trùng kích.
Cảnh tượng kinh hoàng ấy làm chấn động tất cả mọi người.
Khi mọi người nhìn thấy kẻ đánh lén, lại một lần nữa bị chấn kinh.
“Đọa, Đọa Thần sứ?”
“Nó, nó thế mà. . .”
“Đại trưởng lão đâu? Đại trưởng lão đâu?”
Rất nhiều tu sĩ hoảng sợ.
Kẻ đánh lén Lữ Thiếu Khanh chính là Đọa Thần sứ với bộ dáng tiểu nam hài.
Đọa Thần sứ vốn nên chiến đấu cùng Phù Vân Tử lại xuất hiện ở đây, điều này nói rõ điều gì?
Suy đoán đáng sợ ấy khiến nhiều người khiếp sợ.
Một số tu sĩ Đại Thừa kỳ của Độn Giới đã quay người bỏ chạy.
Đại trưởng lão cảnh giới Địa Tiên còn không phải địch thủ của Đọa Thần sứ, bọn họ những người này còn có thể làm gì?
Trốn đi!
Đọa Thần sứ chỉ vừa xuất hiện ở đây đã khiến không ít tu sĩ Độn Giới mất đi đấu chí, quay người bỏ chạy.
Số còn lại không chạy, nhưng dựa vào nét mặt của họ cũng có thể nhìn thấy ý nghĩ trong lòng.
“Ngu xuẩn gia hỏa!”
Mộc Vĩnh đối với những tu sĩ Độn Giới này vô cùng xem thường.
Một số tu sĩ chạy trốn, hắn cũng cảm nhận được áp lực.
Đáng sợ hơn là, Đọa Thần sứ xuất hiện ở đây, nó không cần ra tay cũng có thể tạo áp lực cực lớn cho tất cả mọi người.
Thế nhưng điều khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm là, Phù Vân Tử cũng từ trong khe nứt lao ra, lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Sự xuất hiện của Phù Vân Tử đã khiến lòng người đang rung chuyển lập tức ổn định lại.
Những tu sĩ Đại Thừa kỳ bỏ chạy kia cũng không chạy nữa, quay trở lại, tiếp tục đại chiến cùng quái vật.
Phù Vân Tử xuất hiện ở đây, ánh mắt liếc nhìn một lượt, thế cục không ác liệt như tưởng tượng, vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát.
Thế nhưng!
Phù Vân Tử ánh mắt lại quét thêm hai lượt, nhịn không được truyền âm hỏi: “Lữ Thiếu Khanh đâu rồi?”
Hỗn đản tiểu tử, sẽ không phải thật sự chạy rồi chứ?
Khi biết Lữ Thiếu Khanh bị Đọa Thần sứ đánh lén, Phù Vân Tử trong lòng trầm xuống, trợn mắt nhìn Đọa Thần sứ: “Đối thủ của ngươi là ta.”
“Đánh lén tính là gì anh hùng?”
“Chết đi cho ta!”
Phù Vân Tử lại một lần nữa chiến đấu cùng Đọa Thần sứ.
Lần này hai người không còn tiến vào hư không, mà là chiến đấu ngay trong thế giới này.
“Ầm ầm!”
Phù Vân Tử một kiếm chém xuống, Long Uyên giới rộng lớn như vậy dưới kiếm quang bị chém thành hai nửa.
Thế giới không thể phá vỡ lại lộ ra vô cùng yếu ớt trước mặt Địa Tiên.
Đọa Thần sứ ánh mắt băng lãnh, bờ môi nhếch lên, chưa từng hé miệng nói nửa lời, khiến người ta hoài nghi nó có phải chỉ có vẻ ngoài của nhân loại hay không.
Đọa Thần sứ vung bàn tay nhỏ, Luân Hồi sương mù mãnh liệt tuôn ra, huyễn hóa đủ loại binh khí, pháp khí đối công với Phù Vân Tử.
Lực lượng bộc phát ra từ trận chiến của hai người khiến Long Uyên giới không ngừng vỡ nát, tan tành.
Và ở phía dưới, những tia sét màu đen như kim khâu may vá, nối liền không gian thiên địa đã vỡ vụn.
Hai tôn thần đang đại chiến, những người khác không thể không tránh xa.
Rất nhiều tu sĩ Độn Giới thừa cơ lui khỏi chiến trường.
Phía Đọa Thần quái vật cũng gần như vậy, bọn chúng chậm rãi rút về trong khe nứt.
Mọi người dường như ngầm hiểu ý, chờ đợi hai bên mạnh nhất phân định thắng bại.
Giản Bắc, với lòng mình đã ổn định lại, đặt sự chú ý trở lại trên người Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh đã rơi xuống ngoài vạn dặm, tạo ra một vụ nổ lớn, sinh tử không rõ.
“Đại ca, không sao chứ?”
Giản Bắc rất lo lắng, người mà mình nương tựa, liệu có chuyện gì không?
“Làm sao có thể không có chuyện gì?” Quản Đại Ngưu nói ra phán đoán và cái nhìn của mình: “Hắn không chết thì cũng phải trọng thương nằm một chỗ.”
“Đọa Thần sứ đó, tồn tại cấp bậc Địa Tiên, nó tiện tay một kích cũng không phải Đại Thừa kỳ có thể chịu đựng nổi, huống chi là nó đánh lén.”
“Tên hỗn đản đó một chút phòng bị cũng không có. . .”
Mọi người khó mà phản bác, đúng là như vậy.
Tồn tại cấp bậc tiên nhân, chính diện còn không ngăn cản nổi, huống chi Đọa Thần sứ lại còn xuất kỳ bất ý đánh lén.
Tiên nhân đánh lén tu sĩ, cho dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ, kết quả không cần nhìn cũng biết thế nào rồi.
Đại Thừa kỳ bình thường không có khả năng ngăn cản được.
Dù là người này mạnh hơn, lợi hại hơn nữa.
Ngô Đồng thụ che chặt lòng mình, lần này tính là sai lầm sao?
Sớm biết đã ở nhà đợi cùng nhi tử thì hơn.
Ở nhà đợi, Lữ Thiếu Khanh có chết, mình còn có cái để tưởng niệm, không chừng như lần trước lại đột nhiên gặp được.
Giờ tận mắt nhìn thấy, còn gì để tưởng niệm nữa đâu.
Đúng là một đả kích tra tấn.
Mình sống lâu như vậy, vượt qua hết thời đại phá diệt này đến thời đại khác, lần này là điểm dừng cuối cùng của mình sao?
“Có thể đi qua nhìn một chút không?” Mạnh Tiểu lo lắng không thôi, nhìn về phía vị trí của Lữ Thiếu Khanh, rất muốn tiến lên.
Thế nhưng đoạn cự ly này cũng không dễ dàng đi qua.
Trận chiến của Phù Vân Tử và Đọa Thần sứ đã bao phủ toàn bộ phạm vi đó.
Nếu Lữ Thiếu Khanh còn có thi thể, ở trong phạm vi chiến đấu của hai tôn tiên nhân, e rằng cũng sẽ hài cốt không còn.
Giản Bắc lắc đầu: “Không thể, loại thực lực của chúng ta mà đi qua đó chỉ có một con đường chết.”
Giản Nam cắn răng, mắt đỏ bừng: “Vậy cũng phải thử một lần, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Móa!
Giản Bắc tan nát cõi lòng.
Thời Cơ cũng biểu thị ủng hộ: “Không sai, nhất định phải tìm được công tử.”
“Yên tâm!” Tiểu Hồng vẫn lên tiếng: “Lão đại không sao đâu.”
“Ngươi làm sao biết?” Quản Đại Ngưu không phục: “Đều như vậy rồi, ngươi còn không thừa nhận?”
“Tiên nhân ra tay, hắn có thể tốt hơn chỗ nào?”
Không chết cũng phải thiếu cánh tay thiếu chân.
Đại Bạch lườm nguýt Quản Đại Ngưu: “Đồ béo chết bầm, ta thấy ngươi vẫn là muốn ăn đòn đấy.”
“Sự thật mà,” Lữ Thiếu Khanh không ở đây, Quản Đại Ngưu tuyệt không sợ: “Nói thật, các ngươi còn không cho phép à?”
Quản Đại Ngưu ngạo nghễ, trong lòng đắc ý: “Hừ, tên hỗn đản đó không chết là tốt nhất, nhưng phải chịu chút đau khổ.”
Haizz, không ngờ, vẫn là kẻ địch giúp ta hả giận.
“Cho phép cái gì?” Bỗng nhiên một thanh âm vang lên sau lưng Quản Đại Ngưu: “Cho phép ngươi cái tên miệng quạ đen này đang trù ẻo ta?”