» Chương 2576: Ba thành phần thắng
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025
“Nói dối dài không cao, nói dối trên mặt dài đậu đậu, nói dối không người thương. . . . .”
“Ngao. . .”
Bỗng nhiên, chiếc nhẫn trữ vật nóng ran, ngắt ngang tiếng Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm hùng hổ.
“Móa, nói không lại liền động thủ? Có biết xấu hổ không?”
Nữ nhân lạnh giọng nói: “Bớt nói nhiều lời, ngươi mà còn lảm nhảm câu nào nữa, xem ta có thèm để ý ngươi không?”
Lữ Thiếu Khanh khó chịu: “Ngươi muốn ta đánh với nó ư?”
“Ngươi nằm mơ đi!”
Hiện tại, Đọa Thần sứ dùng lời khác để hình dung, chính là nửa bước Thiên Tiên.
Địa Tiên hắn còn đánh không lại, hắn lại còn đòi đi đánh Thiên Tiên?
Chán sống cũng không phải muốn chết theo cái kiểu này.
Thiên Tiên cũng có thể xưng là Tiên Quân.
Hắn bất quá là một tu sĩ Đại Thừa kỳ nhỏ bé, lông còn chưa mọc đủ mà đã muốn thí tiên?
Giọng của nữ nhân tiếp tục yếu ớt truyền đến: “Ngươi không giết nó, nó sẽ giết ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh trong lòng phát lạnh, lời này thật đáng sợ.
“Ta ra tay, có mấy phần thắng?”
“Ta ra tay phối hợp, chỉ có khoảng ba thành.”
Trước đó, nữ nhân từng nói Lữ Thiếu Khanh đối phó Phù Vân Tử — thân là Địa Tiên, có thể chia ba bảy. Hẳn là đối phó Đọa Thần sứ trước đây cũng vậy.
Nếu nữ nhân ra tay, đại khái có thể đạt được thế năm-sáu, thậm chí còn tốt hơn một chút.
Hiện tại, đối phó Đọa Thần sứ gần như là Thiên Tiên, nữ nhân ra tay giúp đỡ cũng chỉ có ba thành.
Lữ Thiếu Khanh nghiến răng: “Ba phần thắng với 0 phần thắng thì khác quái gì nhau?”
“Đền tiền rồi lại đền mạng, đây là mua bán lỗ vốn, không được, không được!”
Lữ Thiếu Khanh kiên quyết cự tuyệt: “Ta vẫn nên chạy trốn cho chắc ăn.”
“Ngươi không trốn thoát được đâu!” Nữ nhân ngữ khí khẳng định.
“Trốn không thoát thì tính sau!” Lữ Thiếu Khanh cắn răng, lấy Xuyên Giới bàn ra: “Cái bàn nát này, cho ta cảm ứng rõ ràng vào!”
Vừa rồi Xuyên Giới bàn chỉ cảm ứng được khi còn ở trong nhẫn trữ vật của hắn.
Hiện tại Xương Thần mấy tên đã chết rồi, hắn cũng không cần lo lắng sẽ bị nhòm ngó nữa.
Để ở bên ngoài, tín hiệu hẳn là sẽ tốt hơn một chút.
“Lão đại,” Giới tránh trong Xuyên Giới bàn, không dám ló ra, mang theo giọng muốn khóc nói: “Ta… ta vẫn chỉ có thể cảm ứng được tọa độ Tiên Giới thôi.”
“Cái mẹ nhà ngươi! Không có cái gì khác sao?” Lữ Thiếu Khanh gõ Xuyên Giới bàn: “Ngươi có em gái không? Để em gái ngươi đến đây, ta đập nát ngươi ra!”
“Không có!” Giới suýt khóc òa lên: “Không có tọa độ nào khác, cũng không có em gái. . . .”
Lữ Thiếu Khanh đã lười tức giận, nhìn về phía xa, Đọa Thần sứ đã bắt đầu đè ép Phù Vân Tử, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy đau cả đầu.
Bị loại tồn tại cấp bậc này nhòm ngó, tương lai thật sự là một mảnh hắc ám.
Lữ Thiếu Khanh không phải là không muốn giết chết Đọa Thần sứ.
Nhưng đối phương quá mạnh, cường đại đến mức khiến hắn mất hết lòng tin.
Hắn bây giờ còn có đường lui, đương nhiên không muốn cùng Đọa Thần sứ đánh nhau sống chết.
Hắn gõ gõ Xuyên Giới bàn: “Tiên Giới thì Tiên Giới vậy, chuẩn bị sẵn sàng đi. Đến lúc đó ta bảo ngươi mở cửa, ngươi mà chậm trễ một chút, ta đập nát ngươi ra đấy!”
Mặc dù Tiên Giới rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm ở Tiên Giới thì chưa thấy rõ ràng.
Mà nguy hiểm trước mắt đã cận kề.
Đi Tiên Giới thì có nguy hiểm, nhưng không nhất định sẽ treo.
Ở lại đây mà nguy hiểm, nhất định sẽ treo.
Trong hai cái hại, chọn cái ít hại hơn. Dưới mắt, Tiên Giới không nghi ngờ gì chính là lựa chọn tốt nhất.
Thấy vậy, Giới lập tức nhảy ra, vỗ ngực lấy lòng nói: “Lão đại cứ yên tâm, đến lúc đó nhất định sẽ không khiến người thất vọng!”
“Má nó, ngươi nói câu này ta thấy hoảng lắm!”
Xuyên Giới bàn này có mấy khi tốt lành đâu, lần nào cũng lòi ra chuyện rắc rối.
Giới lập tức rụt lại vào Xuyên Giới bàn, trong lòng thầm nhủ: “Chuyện này có liên quan gì tới ta chứ?”
“Muốn đi Tiên Giới ư?” Giọng của nữ nhân vang lên, sau đó trầm mặc.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Cũng không có vấn đề gì, ngươi thật sự muốn đi Tiên Giới sao? Nhưng còn người thân, bằng hữu ở hạ giới của ngươi thì sao?”
“Sư phụ và sư nương của ngươi thì sao?”
Mục đích cuối cùng của nữ nhân vẫn là muốn Lữ Thiếu Khanh thay đổi ý định.
“Ngươi biết cái gì,” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, “Tiên Giới bất quá là trạm trung chuyển của ta thôi. Ta đi lên đó rồi lại xuống đây.”
“Xuống đây xong, ta sẽ trốn đến cái nơi thật lớn của ta, đến lúc đó nằm lên linh thạch mà ngủ, không thèm để ý đến chuyện bên ngoài.”
Không có chút chí lớn nào!
Nữ nhân tức nghiến răng.
Tức đến nỗi nàng cuối cùng phải thở phì phò nói: “Cái này chỉ là ngươi nghĩ thôi, sự tình sẽ không như ngươi mong muốn đâu.”
“Có thể đừng rủa người không? Còn nói là tiền bối lão làng, đạo đức ở đâu?”
“Kiếp trước ngươi có phải là không có đạo đức nên bị đánh chết không?”
Khiến nữ nhân tức giận đến không muốn nói chuyện nữa, Lữ Thiếu Khanh trong lòng dễ chịu mấy phần.
Hừ, giật dây ta đi làm Đọa Thần sứ, tuyệt đối có mục đích không thể cho ai biết. Ta sẽ mắc lừa ngươi sao?
Chuyện nguy hiểm trùng trùng, đầu óc có vấn đề mới đi làm.
“Tiểu tử, bây giờ nên làm gì?” Ngô Đồng thụ tâm lại nhắc.
Nơi xa, Đọa Thần sứ đã dần dần chiếm thượng phong, Phù Vân Tử đã công ít thủ nhiều.
Tình huống càng trở nên không ổn, các tu sĩ Độn Giới đã bắt đầu hoảng sợ.
Một số người đã lén lút bỏ chạy về phía xa hơn.
Ngô Đồng thụ cũng rất hoảng.
Phù Vân Tử nếu đánh không lại Đọa Thần sứ, đến lúc đó còn ai có thể ngăn cản được Đọa Thần sứ?
Tất cả mọi người ở đây sẽ bị tận diệt.
“Đợi một chút đi.” Lữ Thiếu Khanh cũng rất bất đắc dĩ, giận dữ trừng mắt nhìn Quản Đại Ngưu: “Đều tại cái miệng quạ đen của ngươi!”
Quản Đại Ngưu lúc này đã tự kỷ ngồi xổm trên mặt đất, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Trùng hợp, trùng hợp. . .”
“Phải chờ tới khi nào?” Giản Bắc lo lắng hỏi: “Chúng ta có trốn được không?”
“Chắc là được chứ.” Lữ Thiếu Khanh cũng không dám đánh cược.
Hắn nói với mọi người: “Đợi lát nữa mở cửa, đừng có lề mề ở đây, nhanh chóng đi vào.”
“Nếu không, ta cũng sẽ không chờ các ngươi đâu.”
“Có thể rời đi sao?” Ngô Đồng thụ mắt sáng lên.
“Công tử, ta, sư phụ hắn làm sao bây giờ?” Thời Cơ lo lắng nhìn về phía xa.
Sư phụ chủ thân, cũng là sư phụ của nàng, bây giờ đang bị đè ép đánh.
Thời Cơ muốn giúp đỡ nhưng bất lực, nàng ngay cả Đại Thừa kỳ còn chưa phải.
“Công tử, ngươi có thể giúp một chút sư phụ không?”
“Giúp thế nào?” Lữ Thiếu Khanh biểu thị bất lực: “Ta chỉ là Đại Thừa kỳ nhỏ bé yếu ớt quá, hữu tâm vô lực.”
Thời Cơ: . . .
Trước đó ngươi còn nói chỉ là Đọa Thần sứ kia mà.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Quản Đại Ngưu: “Cầu ta chi bằng cầu hắn đây.”
“Miệng quạ đen của hắn vừa mở miệng, thế cục nhất định có thể nghịch chuyển. . . .”