» Chương 2593: Dứt bỏ các ngươi bọn này vướng víu

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025

Lữ Thiếu Khanh bị đè ép đến tiên huyết trực phún, bộ dáng mười phần thê thảm.

Độn Giới rất nhiều các tu sĩ thấy thầm hô sảng khoái. Mặc dù Đọa Thần sứ là địch nhân, nhưng bọn hắn đối Lữ Thiếu Khanh đồng dạng không thích. Hiện tại Lữ Thiếu Khanh rơi vào tay Đọa Thần sứ, bọn hắn chỉ cảm thấy thống khoái khôn tả, tâm tình vui vẻ. Cho dù trong tình cảnh như thế này, bọn hắn vẫn hết sức vui vẻ.

Giản Bắc và những người khác thì mặt xám như tro. Kẻ mạnh nhất trong bọn họ là Lữ Thiếu Khanh mà còn như vậy, thì còn ai có thể đối phó Đọa Thần sứ?
“Đại ca hắn. . . .”
“Sao, làm sao bây giờ?”
Trong lòng mọi người rất hoảng sợ, nhưng cũng không biết phải làm sao. Vô luận là Đại Thừa kỳ hay là Hợp Thể kỳ, bọn hắn đều chẳng giúp được gì.

“Ghê tởm!” Tiểu Hồng muốn rách cả mí mắt, cắn răng phóng lên tận trời. Đại Bạch, Tiểu Bạch theo sát phía sau. Mặc dù không phải là đối thủ của Đọa Thần sứ, nhưng bọn chúng không thể trơ mắt đứng nhìn.

“Buông ra lão đại!” Tiểu Hồng nổi giận gầm lên một tiếng, lộ ra bản thể, hóa thành một Thần Điểu màu đỏ khổng lồ. Hai cánh chấn động, lăng không mà tới. Toàn thân lông vũ từng chiếc dựng thẳng lên, thân thể quang mang lóe lên. Một cỗ kiếm ý dữ dằn khuếch tán, tràn ngập hư không. Tất cả mọi người phảng phất như đang ở trong lò lửa nóng bỏng, thân thể khô nóng. Dưới ánh mắt của mọi người, thân thể Tiểu Hồng phảng phất dấy lên hỏa diễm, hóa thành một Kim Ô rực lửa cháy bừng bừng, mang theo vô tận hỏa diễm.

“Rống!” Đại Bạch rít lên một tiếng, thân thể tăng vọt, hóa thành một thần hổ giẫm thiên địa. Hô hô… Gió bão nổi lên từ hư không, những cơn bão gào thét hội tụ. Ngọn lửa màu đỏ, phong bạo màu xanh một trái một phải công kích về phía Đọa Thần sứ. Khí tức hủy diệt bắn tung tóe, khiến thần sắc các tu sĩ vây xem đại biến. Ngay cả rất nhiều tu sĩ Đại Thừa kỳ Độn Giới cũng là tê cả da đầu. Thực lực bọn chúng thể hiện ra đã có thể uy hiếp được Đại Thừa kỳ.

Bình thường, Tiểu Hồng và đám đồng bọn đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, ít nói ít rằng, tất cả mọi người cho rằng chúng chỉ là tùy tùng, là chó săn của Lữ Thiếu Khanh, thực lực không đáng kể. Thế nhưng, tuyệt đối không ai ngờ tới thực lực bọn chúng lại mạnh mẽ đến mức ấy.

Nhưng mà! Đối mặt công kích liên thủ của Tiểu Hồng và Đại Bạch, Đọa Thần sứ chẳng thèm liếc mắt, lạnh lùng vung tay lên, như xua đuổi ruồi bọ. Thân thể Tiểu Hồng, Đại Bạch trong khoảnh khắc liền sụp đổ, hai chúng tựa như tan rã, biến mất vào hư không. Công kích của bọn chúng mất đi sự khống chế, dần dần tiêu tán. Công kích như vậy, còn chẳng tới gần được thân thể nó.

Sự chú ý chính của Đọa Thần sứ vẫn đặt nặng lên thân Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh lúc này cũng phẫn nộ giãy giụa: “Ngươi cái này đáng chết gia hỏa, ta muốn giết ngươi!” Nghe Lữ Thiếu Khanh gầm thét, giãy giụa vô lực, Đọa Thần sứ trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ khoái cảm khó hiểu. Nó bị ép gần như nuốt chửng tất cả Đọa Thần quái vật, hiển lộ ra chân chính bản thể, có mối liên hệ mật thiết với Lữ Thiếu Khanh. Hiện tại có thể nói là thu về chút lợi tức.

Đột nhiên! Trong kiếm quang và gió lốc sắp tiêu tán, hiện ra một đạo Ngân Quang màu trắng. Vệt trắng lấp lóe, lập tức phóng vụt lên. Giữa bạch quang, lại là một viên gạch to lớn. Thần Kinh Chuyên tựa núi hung hăng từ trên trời giáng thẳng xuống, giáng thẳng về phía Đọa Thần sứ. Thần sắc Đọa Thần sứ giờ phút này rốt cục thay đổi. Nó theo bản năng đưa tay ngăn cản.

“Bành!”
“Rống!”
Trong tiếng vang to lớn, tay Đọa Thần sứ bị nện đến nát bét, dòng máu đen văng tung tóe. “Sâu kiến!” Đọa Thần sứ phẫn nộ rống lên. Thân thể Tiểu Bạch cũng tan biến trong sóng âm. Sức mạnh đáng sợ muốn đem Tiểu Bạch triệt để hủy diệt. Thời khắc mấu chốt, Lữ Thiếu Khanh xuất thủ.

“Chết!” Vệt trắng đen xoay vần bay lên, cuối cùng lại lần nữa hóa thành nghìn vạn luồng quang mang các loại, chiếu rọi khắp hư không. Trong nghìn vạn kiếm quang, hai luồng thiểm điện đen trắng cường tráng lấp lóe.

“Bạo!” Đối phó Đọa Thần sứ, Lữ Thiếu Khanh không hề nương tay. Đánh ra toàn bộ lực lượng của mình xong, Lữ Thiếu Khanh thoáng cái đã mang theo Tiểu Bạch đang bất tỉnh nhanh chóng thoát đi.

“Oanh!” Trong hư không dâng lên một đóa mây hình nấm to lớn, chấn động trời đất. Sóng xung kích khuếch tán, toàn bộ hư không đều đang chấn động. Một vài tu sĩ bị thương dù đã né tránh rất xa, dưới sóng xung kích của vụ nổ, vẫn kêu thảm rồi tan biến. Lữ Thiếu Khanh mang theo Tiểu Bạch, rồi đi mang về Tiểu Hồng và Đại Bạch. Ba chúng khí tức cực kỳ suy yếu, mang đến cảm giác như thể sắp vẫn lạc.

“Các ngươi đầu óc bị đá vào đầu rồi sao?” Lữ Thiếu Khanh vừa mắng, vừa đút đan dược vào miệng ba chúng. Đồng thời còn kéo Phù Vân Tử: “Tiền bối, ngươi đừng đứng nhìn không thôi chứ, ngươi đi làm thịt nó.”

Nhìn qua dao động khủng bố nơi xa, Phù Vân Tử chỉ cảm thấy tê cả da đầu, trong lòng vô cùng kiêng dè. Loại sức mạnh đáng sợ kia phảng phất là sức mạnh nguyên thủy đáng sợ nhất thế gian. Cái gọi là Địa Tiên của hắn mà xông lên, đoán chừng sẽ bị oanh sát thành tro bụi. Hắn không dám tin, Lữ Thiếu Khanh rõ ràng chỉ là Đại Thừa kỳ, tại sao lại có thể bộc phát ra thực lực đáng sợ như vậy? Đọa Thần sứ cảnh giới Địa Tiên, hắn còn có thể miễn cưỡng đối phó. Nhưng bước vào cảnh giới Thiên Tiên, hắn không có chút lực phản kháng nào. Lữ Thiếu Khanh thì khác, có thể cùng Đọa Thần sứ cảnh giới Địa Tiên so tài, cũng có thể cùng Đọa Thần sứ cảnh giới Thiên Tiên so tài. Vạn nhất lại xuất hiện Đọa Thần sứ cảnh giới Tiên Đế, chẳng lẽ vẫn có thể cùng nó so tài? Phù Vân Tử đầu óc hỗn loạn, hắn không biết phải nói gì.

Lữ Thiếu Khanh thấy thế, thở dài, nói với Phù Vân Tử: “Tiền bối, ngươi còn có thể động đậy không?”
“Nếu ngươi có thể động đậy, lát nữa mang theo bọn hắn trốn đi, đi Tiên Giới. . .”
Phù Vân Tử và đám người giật mình nhìn Lữ Thiếu Khanh.
“Tiểu tử, ngươi có ý tứ gì?”
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, cười khổ nói: “Chính là ý tứ như vậy.”
“Ngươi không có cách nào đoạn hậu, chỉ có thể ta đến!”
“Ta đi đem nó dẫn ra, tiền bối ngươi nhân cơ hội mang theo bọn hắn trốn.”
Mọi người lập tức hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì. Giờ phút này, trong lòng bọn họ vô cùng cảm động. Bình thường có vẻ không đứng đắn, đến thời khắc mấu chốt, lại là người đáng tin nhất.
“Công tử!”
“Thiếu Khanh!”
“Lữ công tử!”
“Tiểu tử ngươi. . .”
Đám người cảm động đến rối bời, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Làm gì thế? Làm gì thế?” Lữ Thiếu Khanh kêu, “Có thể dứt bỏ bọn vướng víu các ngươi, các ngươi đáng lẽ phải mừng cho ta mới đúng chứ. . .”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3221: Hắn có chút áp lực

Chương 3220: Ngươi có âm mưu gì?

Chương 3219: Gặp lại Mộc Vĩnh