» Chương 2610: Một cái thùng thuốc nổ
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025
Thiên địa biến hóa, không phải phàm nhân có thể can thiệp. Lữ Thiếu Khanh cũng rất bất đắc dĩ.
Nhưng may mắn, hắn có một thế giới siêu thoát thiên đạo này. Đến lúc đó, hắn chỉ cần trốn vào thế giới của mình là xong. Ngay cả khi lên Tiên giới, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho sư phụ và những người khác, hắn cũng có thể ung dung thăng thiên, không còn vướng bận.
“Ai!” Lữ Thiếu Khanh vươn vai một cái, “Ngủ trước một giấc đã…”
Nhẫn trữ vật vẫn chưa được chữa trị triệt để, phòng thời gian vẫn chưa thể sử dụng. Việc chữa trị thương thế cần thêm một khoảng thời gian nữa. Tuy nhiên, Lữ Thiếu Khanh giờ đây không cần thứ gì khác; chỉ dựa vào sức mạnh nhục thể, hắn vẫn có thể tung hoành trong thế giới này.
“Ha ha, nằm ngủ cũng thu được linh thạch, thật là quãng thời gian đắc ý!” Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười một tiếng.
Con đường thông đạo vào thế giới to lớn của hắn nằm trong tay hắn, Lăng Tiêu phái độc quyền kinh doanh. Họ độc chiếm lợi nhuận cao nhất. Dùng ‘một ngày thu đấu vàng’ cũng không đủ để hình dung tốc độ Lăng Tiêu phái kiếm linh thạch. Lữ Thiếu Khanh thật sự là ung dung thu linh thạch khi nằm yên.
Nhưng cũng có điều tiếc nuối.
“Ai!”
“Nếu không dùng cho ma quỷ tiểu đệ thì tốt rồi.”
Không bị Đọa Thần sứ đánh nổ, không cần linh thạch chữa trị nhẫn trữ vật, không cần linh thạch cho ma quỷ tiểu đệ khôi phục, thì quá đỗi hoàn mỹ.
“Ngô, đều do tên béo chết tiệt, cái miệng quạ đen kia! Nếu không ta đã sớm phát tài rồi.”
“Ghê tởm, gặp hắn, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận!”
***
Dưới chân núi, truyền tống trận quang mang lấp lánh, tĩnh lặng trang nghiêm. Đoàn người xếp hàng đã kéo dài hàng vạn dặm, từ chân Thiên Ngự Phong kéo dài đến tận Lăng Tiêu Thành và vẫn tiếp tục vươn xa. Đây đều là những tu sĩ chuẩn bị tiến vào thế giới của Lữ Thiếu Khanh. Họ hoặc độc hành, hoặc mang theo cả gia quyến, mang theo kỳ vọng, kèm theo thấp thỏm, đứng xếp hàng, chậm rãi di chuyển về phía trước.
Lữ Thiếu Khanh đã tạm thời thiết lập một truyền tống trận, mỗi lần có thể truyền tống hơn một ngàn người. Thế nhưng, đừng nhìn chỉ là truyền tống hơn một ngàn người mỗi lượt, đối với số lượng tu sĩ khổng lồ thì con số này vẫn còn quá ít. Hàng người đã kéo dài tới tận chân trời. Điều này cũng khiến không ít tu sĩ oán thán: chỉ mở một truyền tống trận, đến bao giờ mới vào được thế giới kia đây?
Có người xếp hàng chờ vào, thì tự nhiên cũng có người chọn cách quan sát. Tu sĩ mười ba châu sau khi biết tin tức, đại bộ phận đều đổ về nơi đây. Những tu sĩ không xếp hàng tự nhiên lơ lửng trên không trung, hoặc đứng dưới đất, từ xa quan sát. Rất nhiều người đều đang quan sát, chứ không lập tức tiến vào.
“Có liên quan thì một vạn linh thạch, không liên quan thì hai vạn linh thạch, dễ dàng như vậy, xem thế nào cũng thấy có gì đó kỳ lạ!”
“Đúng vậy, Lăng Tiêu phái lại tốt bụng đến thế ư?”
“Cho dù Lăng Tiêu phái có lương tâm, không như Độn Giới sư tử ngoạm miệng lớn, nhưng giá thấp như vậy vẫn khiến người ta hoài nghi!”
“Ta dù sao cũng sẽ không vào đâu, các ngươi muốn đi thì cứ đi!”
“Thế nhưng, các thế lực Đông Minh, Trung Châu đều phái người đi rồi, bọn họ cũng đâu phải kẻ ngu.”
“Ai biết được đây, ta cứ quan sát thêm đã…”
Xung quanh Lăng Tiêu Thành, các thế lực lớn nhỏ đã chiếm cứ. Bọn họ dựng truyền tống trận ở đây để tiện hành động. Trong đó, Trung Châu chiếm cứ địa bàn lớn nhất, dù sao Trung Châu thực lực mạnh nhất, tu sĩ cũng đông đảo nhất. Năm nhà ba phái bị diệt bốn nhà, còn lại một nhà ba phái vẫn như cũ cường đại.
Quang mang truyền tống trận lóe lên, hai thân ảnh xuất hiện. Người đến tự nhiên là những lão bằng hữu của Lữ Thiếu Khanh: Giản Bắc và Quản Đại Ngưu.
Vừa xuất hiện, Quản Đại Ngưu liền hắt hơi một cái.
“Móa, khẳng định là ai đang mắng ta.” Quản Đại Ngưu xoa mũi, hết sức khó chịu.
Giản Bắc cười ha hả, “Dối trá, ngươi còn không bằng nói thẳng là đại ca đang mắng ngươi.”
Quản Đại Ngưu gật đầu, “Không sai, khẳng định là hắn, ngoài hắn ra không còn ai khác.”
“Cái tên hỗn đản siêu cấp ghê tởm!”
Giản Bắc lắc đầu, “Ngươi làm gì cứ phải không qua được với đại ca đâu?”
Quản Đại Ngưu phẫn nộ uốn nắn, “Là hắn không qua được với ta!”
“Một chuyện nhỏ mà ghi hận đến bây giờ, trên đời này kẻ hẹp hòi nhất trừ hắn ra thì còn ai được nữa?”
Giản Bắc rất im lặng, “Ngươi thấy đại ca, cái miệng ngươi bớt nói hai câu không phải tốt hơn sao?”
“Ngươi chính là không khống chế được chính mình, miệng lại lợi hại như vậy!”
Quản Đại Ngưu hiện tại đối với hai chữ “cái miệng” vô cùng mẫn cảm. Phàm là người khác nhắc đến hai chữ này, hắn đều vô ý thức chuyển đổi thành ba chữ.
Quản Đại Ngưu trừng to mắt, nhìn chằm chằm Giản Bắc, một bộ tùy thời muốn đụng tới tư thế, “Ta không phải miệng quạ đen!”
Giản Bắc cũng biết rõ Quản Đại Ngưu để ý điều gì, hắn cười ha hả, “Chưa hề nói ngươi là miệng quạ đen.”
“Nhưng mà, ngươi không thể bớt tranh cãi đi sao?”
“Ngươi bớt tranh cãi, đại ca đâu có lấy cớ mà đánh ngươi.”
Nhắc đến chuyện này, Quản Đại Ngưu càng thêm tức giận. Đánh hắn cứ lấy cớ đó, không hề khách khí. Hắn cắn răng, “Cho nên, ta ở chỗ này nói một chút không được sao?”
“Ta ở đây nói xấu hắn, hắn còn có thể nghe được mà tiếp tục đánh ta sao?”
Ngay trước mặt Lữ Thiếu Khanh, hắn không dám nói lung tung. Nhưng sau lưng Lữ Thiếu Khanh, hắn thích nói thế nào thì nói thế ấy.
“Ngươi sẽ không phải muốn làm phản đồ đấy chứ?” Quản Đại Ngưu hoài nghi nhìn chằm chằm Giản Bắc.
Giản Bắc lắc đầu, không có ý định dây dưa nhiều ở chủ đề này, hắn phóng lên tận trời, “Đi thôi, đi tìm đại ca!”
Hai người ngự không mà đi, nhìn xem đám đông lít nha lít nhít phía dưới, Giản Bắc nhịn không được sợ hãi thán phục, “Người mười ba châu đều tới nơi này sao?”
“Cũng không phải,” Quản Đại Ngưu có Thiên Cơ các tình báo, đối với chuyện này vô cùng hiểu rõ, “Chắc là tới khoảng một phần mười, nhưng người ở đây sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.”
Mười ba châu tất cả tu sĩ đâu chỉ ngàn vạn, tới một phần mười cũng là một con số đáng sợ. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, người tới đây sẽ càng ngày càng nhiều.
Giản Bắc nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, “Một phần mười, người ở đây một khi loạn lên, hậu quả khó mà lường được.”
Mười ba châu, Ngũ Hồ Tứ Hải, muôn hình vạn trạng người tụ tập ở nơi này. Một khi xảy ra chuyện gì, tựa như thuốc nổ bị rơi hỏa tinh tử vào, sẽ bùng nổ. Đến lúc đó, Lăng Tiêu phái cũng sẽ bị thổi bay.
“Không được, phải nhắc nhở đại ca một tiếng mới được…”