» Chương 2645: Nhiều đánh hắn mấy bàn tay

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025

Không có! Hai chữ ấy tựa búa tạ, nện “phanh phanh” vào đầu mọi người, khiến bọn họ choáng váng hoa mắt.

Quản Đại Ngưu tại chỗ tự bế, linh hồn chó săn vừa hiện đã lập tức tắt lịm.

Mặt mũi của ngươi cứ như vậy không đáng tiền sao? Tất cả đều bị hắn vứt xuống đất giày xéo, thế mà ngươi còn nói không có việc gì? Ngươi rốt cuộc có phải Tiên nhân không? Tôn nghiêm cường giả của ngươi đâu?

Thôi rồi, loại người như ngươi, không đáng ta phải xu nịnh. Quản Đại Ngưu tự bế tại chỗ vẽ vòng tròn.

Mọi người lặng lẽ nhìn Phù Vân Tử, bọn họ chợt hiểu ra một đạo lý: Tiên nhân cũng sẽ mở mắt nói dối.

Lữ Thiếu Khanh đắc ý vênh váo: “Ai mà chẳng bảo tiền bối là người tốt. Quan hệ của ta với tiền bối, các ngươi biết được gì? Thôi được, tiền bối, ngài cũng bận rồi, xin cứ về đi. Về mà trông chừng nghịch đồ của ngài, đừng để hắn làm ngài mất mặt thêm…”

Phù Vân Tử nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi lại đuổi ta đi?”

“Đâu dám,” Lữ Thiếu Khanh “hắc hắc” cười, rõ ràng là vẻ muốn đuổi người đi, “Ta chỉ là lo lắng thay cho đồ đệ của ngài thôi. Nhân sinh vô thường, đả kích lớn như vậy, ta e hắn không chịu đựng nổi. Là sư phụ, ngài nên mau đi thăm nom hắn, an ủi hắn, để hắn biết ngài vẫn yêu thương hắn. Để đồ đệ thiếu thốn tình yêu, là sự thất trách lớn nhất của sư phụ.”

Cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh lại quay sang nói với Thời Cơ và Thời Liêu: “À đúng rồi, sư phụ của các ngươi rất yêu quý các ngươi đấy.”

Khóe mắt Phù Vân Tử giật giật càng lúc càng mạnh. Hắn lại có thêm thôi thúc muốn thu thập Lữ Thiếu Khanh. Chuyện tốt, lời hay lẽ phải đều để ngươi nói hết à?

“Hỗn xược!” Thiều Thừa bên này lại giáng cho Lữ Thiếu Khanh một cái tát: “Ngươi coi lời ta nói là gió thoảng qua tai sao?”

Thiều Thừa rất đau đầu. Bảo ngươi dành chút tôn kính cho Tiên nhân tiền bối, ngươi bị điếc à?

Nghĩ nghĩ, lại giáng cho Lữ Thiếu Khanh một cái tát.

Phù Vân Tử thấy vậy thầm reo lên “đã đời”. Đúng là nên như vậy, tên tiểu tử hỗn đản này, không đánh không nên!

Lữ Thiếu Khanh la oai oái: “Sư phụ, nhiều người như vậy, giữ chút thể diện chứ! Con đâu có nói ngài thất trách đâu.”

Móa! Hắn không thất trách, chẳng lẽ là ý nói ta thất trách?

Phù Vân Tử tức giận quát: “Tiểu tử, ngươi bớt ở đây nói nhảm! Mục đích ta trở lại, ngươi rõ ràng hơn ai hết, hãy cho ta một lời chắc chắn.”

Mục đích? Mọi người lập tức tò mò, Phù Vân Tử có mục đích gì đây? Nhìn dáng vẻ hắn nói chuyện, dường như muốn cầu cạnh Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh trưng ra vẻ mặt ngây ngốc: “Ta đâu có thuật đọc tâm, làm sao biết được trong lòng ngài nghĩ gì? Hơn nữa, tiền bối, ngài dù gì cũng là Tiên nhân, sao lại cứ che che lấp lấp như tiểu cô nương vậy? Có gì thì cứ nói thẳng không phải tốt hơn sao? Ta lại chẳng phải bạn trai của ngài.”

Thiều Thừa lại thêm một cái tát nữa. Làm sư phụ của tên tiểu tử hỗn xược này, thật dễ mắc bệnh tim! Hắn cứ lần này đến lần khác gọi người ta là cô nương, xét trên một khía cạnh nào đó, đây đã là sỉ nhục rồi. Có đánh chết ngươi cũng chẳng ai bảo ngươi chết oan đâu.

Sau khi đánh Lữ Thiếu Khanh xong, Thiều Thừa quay sang nói với Phù Vân Tử: “Tiền bối, tên tiểu tử hỗn xược này miệng mồm không kiêng nể, mong ngài đừng trách tội. Bản tính nó không tệ…”

Phù Vân Tử mặt không biểu cảm, vẻ mặt cứng rắn, nghiêm nghị nói: “Cứ đánh hắn thêm mấy cái tát nữa đi, ta cũng chẳng so đo gì với hắn đâu.”

Mọi người ngạc nhiên nhìn Phù Vân Tử. Bọn họ khó mà tin được Phù Vân Tử lại nói ra những lời này.

Ngài là Tiên nhân, mà báo thù cũng phải mượn tay người khác sao? Tiền bối, làm vậy sẽ rất tổn hại uy vọng của ngài đấy.

Lúc này, mọi người đã không đành lòng nhìn thẳng nữa. Đường đường là một Tiên nhân, lại chịu nhún nhường trước mặt Lữ Thiếu Khanh đến vậy. Quản Đại Ngưu hai mắt đẫm lệ, như thể đôi chân đã nhũn ra.

Thiều Thừa sững sờ, còn Lữ Thiếu Khanh thì quát ầm lên: “Dựa vào! Lão già, ngươi có ý gì vậy? Muốn tỉ thí sao? Sư phụ, đừng nghe lời hắn, để con thu thập lão già này…”

Thiều Thừa sợ hết hồn, hung hăng giáng cho hắn một cái tát.

“Chát!” “Ngậm miệng!” Tên hỗn xược nhà ngươi càng ngày càng quá quắt!

“Chát, chát…” Thiều Thừa đánh liên tiếp năm sáu cái tát, hung hăng quất vào đầu Lữ Thiếu Khanh, đánh cho vang động đùng đùng.

“Sư phụ, đừng đánh nữa, ta sai rồi.” Lữ Thiếu Khanh vội vàng cầu xin tha thứ.

“Sai rồi?” Thiều Thừa càng giận: “Cái thứ hỗn xược nhà ngươi, lần nào chịu sửa đổi?”

Mọi người nghe vậy, chìm vào im lặng sâu sắc. Biết sai mà không sửa! Thật đúng là có cá tính!

Phù Vân Tử rất muốn ôm trán, chỉ cần nghe Thiều Thừa nói thôi, hắn đã có thể hình dung được Thiều Thừa bình thường đau đầu đến mức nào. Thế nhưng, nhìn Thiều Thừa cứ từng cái tát giáng xuống đầu Lữ Thiếu Khanh, Phù Vân Tử lại cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng. Mặc dù không phải tự tay mình động thủ, nhưng nhìn thấy hắn bị đánh, tâm tình vẫn cứ vui vẻ.

Sau khi giáng cho Lữ Thiếu Khanh mấy cái tát, Thiều Thừa cũng không nỡ tiếp tục đánh nữa, hắn bèn quay sang hỏi Phù Vân Tử: “Tiền bối, không biết ngài muốn Thiếu Khanh làm gì? Các tu sĩ Độn Giới, ngài định an bài thế nào?”

Mọi người hiểu ra điều Phù Vân Tử đang nói là gì. Chắc hẳn là muốn tìm đường sống cho các tu sĩ Độn Giới, để họ tiến vào thế giới mới của Lữ Thiếu Khanh.

“An bài ư? Những người cao quý của Độn Giới mà bước vào thế giới của ta, ta sợ làm dơ chân họ mất. Cứ để họ ở lại Độn Giới đi, nước giếng không phạm nước sông, ai ở yên đấy.”

Phù Vân Tử hừ một tiếng đầy bất mãn.

Độn Giới hiện tại đã không còn công năng tị thế. Một khi Quái vật Đọa Thần lại xuất hiện, Độn Giới sẽ trở thành thiên đường cho lũ quái vật. Vô số người sẽ mất mạng. Đây là điều Phù Vân Tử tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Dù sao ngài ấy cũng là Đại trưởng lão của Độn Giới, tự nhiên muốn tìm một lối thoát khác cho người của Độn Giới.

“Có dung nạp được không?” Thiều Thừa hỏi Lữ Thiếu Khanh.

“Dù nhiều đến mấy cũng dung nạp được hết.”

Có được câu trả lời từ Lữ Thiếu Khanh, Thiều Thừa lập tức đại diện Lữ Thiếu Khanh đồng ý: “Tiền bối, con đã thay hắn đồng ý rồi, người của Độn Giới có thể di chuyển đến thế giới mới để an cư.”

Phù Vân Tử nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh nhún vai: “Nhìn ta làm gì? Ta nhất nhất nghe lời sư phụ mà, sư phụ nói sao thì là vậy.”

Phù Vân Tử giơ tay lên, rất muốn giáng cho Lữ Thiếu Khanh một cái. Nói ra những lời thế này mà không biết xấu hổ sao?

“Như thế rất tốt!” Phù Vân Tử nhìn thật sâu Lữ Thiếu Khanh một chút.

“Nhưng mà,” Lữ Thiếu Khanh kêu lên, “Ta còn có một điều kiện, ngài phải đồng ý, ta mới chấp nhận người của Độn Giới…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3422: Quỷ dị thứ ba bộ lạc

Chương 3421: Vẫn là càng thêm ưa thích Tiên thạch

Chương 3420: Hướng thần tự chứng