» Chương 3171: Tín hiệu không có tốt như vậy!
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 6, 2025
Lữ Thiếu Khanh kêu đừng đánh, nhưng Kế Ngôn không dừng tay, mà ra tay lại càng nhanh.
“Lý do!”
“Móa!” Lữ Thiếu Khanh giận, “Chỉ có lý do đó thôi, đã đủ chưa?”
“Chưa đủ!”
Quả nhiên, cái nơi mà Lữ Thiếu Khanh vừa nhắc đến, những người khác cũng đã nhìn thấy.
Trên Đăng Thiên Thê, một bức tường chắn ngang, ẩn hiện trong bóng tối.
Giống hệt như bức tường mà Quản Vọng cùng đồng bọn đã gặp phải trước đây.
Ai cũng biết, một khi vượt qua bức tường, họ sẽ tiến vào một đại bình đài rộng lớn, nơi vô số quái vật đang chờ đợi.
Thấy đích đã cận kề, nhưng Kế Ngôn vẫn còn ra tay.
Lữ Thiếu Khanh tức đến nghiến răng: “Ngươi nổi điên cái gì vậy?”
“Chỉ vì đến nơi thôi, lý do đó còn chưa đủ sao?”
“Đương nhiên chưa đủ!” Kế Ngôn lạnh lùng nói, “Ngươi muốn lừa gạt, tống tiền ta sao?”
“Sao đủ?”
Tiêu Y nghe xong, rụt cổ lại: “Đại sư huynh có chút tức giận rồi.”
“Giờ phải xem Nhị sư huynh trấn an hắn thế nào đây.”
Lữ Thiếu Khanh kêu lớn: “Móa, đó là nói đùa thôi, có biết không hả?”
“Ta làm vậy là để đồng hương của ta cảm thấy được coi trọng, hiểu chưa?”
Quản Vọng ngạc nhiên liếc nhìn Tiêu Y, chẳng lẽ thật sự bị nha đầu này nói trúng?
Tiêu Y vui vẻ lắm, kiêu hãnh nói với Quản Vọng: “Quản gia gia, ngươi xem, ta đã nói rồi mà.”
Trong lòng Quản Vọng cảm thấy thoải mái hơn chút, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: “Hừ!”
Tiếng hừ đó, tự nhiên là mang theo vài phần vui sướng.
Tự mang ngạo kiều!
Kế Ngôn ngừng tay, ánh mắt mang theo hoài nghi: “Coi trọng?”
Lữ Thiếu Khanh vẫy tay, bĩu môi: “Đương nhiên! Ít nhiều gì cũng phải trấn an đồng hương một chút chứ.”
“Để đồng hương đó cảm thấy được coi trọng, thân cận ta hơn, có thêm chút tình cảm, ngày sau có đánh hậu bối của hắn ngay trước mặt thì cũng không đến nỗi khiến hắn tức giận.”
Vừa nói vừa khoa tay múa chân, cứ như thể đã đánh Quản Đại Ngưu một trận rồi.
Kế Ngôn cực kỳ khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi nói như vậy, không sợ bị nghe thấy sao?”
Lữ Thiếu Khanh coi thường nói: “Ngươi biết cái gì?”
“Chúng ta ở đây, có thể nhìn thấy hình ảnh đã là tốt lắm rồi, còn muốn nghe thấy âm thanh nữa sao?”
“Thật sự cho rằng tín hiệu tốt đến vậy ư?”
“Cho nên, đồng hương đó chỉ có thể nhìn, không thể nghe thấy chúng ta nói gì…”
Lữ Thiếu Khanh còn lộ ra vẻ cười xấu xa, nói với Kế Ngôn: “Cho nên, ta cho phép ngươi có thể ở đây nói xấu đồng hương của ta…”
“Ngây thơ!”
Kế Ngôn không bận tâm đến Lữ Thiếu Khanh, tiếp tục leo lên trên.
“Đừng chạy a, ngươi cái tên biến thái này, nơi này không có người ngoài, ngươi không những có thể mắng đồng hương của ta, ngươi có thể mắng tiểu sư muội ngu ngốc, ừm, lão nữ nhân Nguyệt kia cũng được.”
“Ngươi cứ mắng nàng đi, ta ủng hộ ngươi.”
“Ngươi nói xem, Nguyệt cái lão nữ nhân này muốn làm gì? Hướng về phía ngươi mà đến, muốn trâu già gặm cỏ non sao?”
“Chỉ là, ngươi cái bộ dạng chim chuột này, thật vô vị, nàng có thể xuống tay được ư? Ừm, có lẽ là đam mê, nàng lại thích cái bộ dạng chim chuột của ngươi…”
“Ngươi cẩn thận một chút nha, cứ chơi đùa là được, làm một kẻ cặn bã nam cũng không sao, ta ủng hộ ngươi.”
“Dù sao mang về, sư phụ biết làm sao đây? Bối phận quá lớn, cũng không thể mỗi người một đằng được?”
“Nữ lớn hơn ba tuổi ôm gạch vàng, tuổi của nàng, những viên gạch vàng đó có thể đè ngươi thành bã đó…”
“Ồn ào quá!” Kế Ngôn không nhịn được, lập tức quay lại, một kiếm bổ tới.
Lữ Thiếu Khanh giận dữ: “Móa, có ý gì?”
“Tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ thú đúng không? Tốt lành nói chuyện thật lòng với ngươi, ngươi còn không vui ư?”
“Ta đập chết ngươi, xem kiếm…”
Hai người lại một lần nữa đánh nhau.
Nhìn cảnh chiến đấu trong tấm hình, Tiêu Y bĩu môi, rụt cổ lại.
Sau đó cẩn thận nghiêm túc nhìn về phía Nguyệt bên kia.
Nguyệt nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi ở phía bên kia hồ.
Nhưng dù cách rất xa, Tiêu Y vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt Nguyệt ửng hồng, cùng thân thể run nhè nhẹ, khiến Tiêu Y biết rõ Nguyệt đã tức giận đến mức đứng trên bờ vực nổi điên.
Tiêu Y dám khẳng định, nếu Lữ Thiếu Khanh ở đây, Nguyệt chắc chắn sẽ liều mạng với hắn.
Kiểu không chết không thôi!
Tiêu Y lần nữa rụt cổ lại, Nhị sư huynh thật quá độc ác.
Ở sau lưng không ngừng nói xấu người ta, thật quá tệ rồi.
Ừm, so với Nguyệt tỷ tỷ, Nhị sư huynh mắng ta ngu ngốc đã là rất cho mặt mũi.
Tiêu Y lại quay đầu nhìn thoáng qua những người khác.
Phục Thái Lương và Phong Tần liên tục cười khổ, vô cùng bất đắc dĩ.
Quản Vọng thì cắn răng, tức giận đến toàn thân run rẩy.
“Đồ hỗn đản a, cái tên tiểu tử hỗn đản đáng ghét, thật đáng ghét!”
Quản Vọng rất giận, cơn giận của lão không kém Nguyệt chút nào.
Cái gì mà coi trọng, đều là giả dối.
Lại là muốn ngày sau đánh hậu bối của lão, để lão khoanh tay đứng nhìn.
Hèn hạ vô sỉ!
Quản Vọng lại một lần nữa nghĩ xông vào thu thập Lữ Thiếu Khanh.
Quản Vọng thở phì phò trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh trong tấm hình: “Cố lên a, Kế Ngôn tiểu hữu, thu thập hắn, hảo hảo thu thập hắn…”
Quản Vọng cổ vũ Kế Ngôn, lão không thu thập được Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể ký thác hy vọng vào Kế Ngôn.
Thế nhưng Kế Ngôn ra tay cũng không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, hai bên đánh một lúc rồi lại thu tay.
Họ phá vỡ bức tường đen tối, tiến vào trong bình đài.
“Rống…”
Trong bình đài, quái vật rống giận xuất hiện, giống hệt trước đó bắt đầu vây công Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Cũng giống như trước, Lữ Thiếu Khanh tìm một chỗ nằm ngủ, còn Kế Ngôn một mình nghênh chiến tất cả quái vật Đọa Thần.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh ưu nhàn thảnh thơi, vẻ mặt đắc ý, Quản Vọng tức đến nghiến răng.
“Tên tiểu tử hỗn đản…”
Tiêu Y nhìn thấy Quản Vọng bộ dạng này, liền lại gần, giống như trước an ủi Quản Vọng: “Quản gia gia, ngươi đừng tức giận nữa.”
“Nhị sư huynh hắn…”
Quản Vọng trừng nàng một cái: “Coi trọng ta đúng không? Quả thực là vô sỉ!”
Nếu không phải có thể nghe được tên tiểu tử hỗn đản đó nói chuyện, ta đã tin như một kẻ ngu rồi.
“Nhị sư huynh đối với ngươi rất tốt mà.”
Đối với ta tốt?
Quản Vọng tiếp tục trừng mắt nhìn Tiêu Y, rất muốn phun vào mặt nàng: “Ta có phải còn phải nói một tiếng cám ơn không?”
Mẹ kiếp!
Tốt với ta?
Tốt với ta sẽ có ý định như vậy sao?
Tên tiểu Lão Hương hỗn đản đáng ghét!
Tiêu Y cười hắc hắc, ra hiệu Quản Vọng nhìn thoáng qua Nguyệt ở đằng xa, thì thầm: “Ngươi nhìn xem Nguyệt tỷ tỷ mà xem, so với nàng ấy, Nhị sư huynh đối với ngươi là thật tốt đó…”