» Chương 3178: Sợ điểm, ta không chê cười ngươi

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 6, 2025

Một vòng ánh sáng trắng phảng phất từ đằng xa chiếu rọi tới, sắc bén chói mắt, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy như có một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào mắt, khiến hắn không khỏi nheo mắt lại.

Chưa đợi Lữ Thiếu Khanh kịp phản ứng, càng nhiều luồng sáng lại ùa tới. Trong nháy mắt, Lữ Thiếu Khanh ngập chìm trong ánh sáng. Phong mang kiếm ý như ánh mặt trời cực nóng, khiến tim Lữ Thiếu Khanh đập loạn xạ, một cảm giác nguy hiểm trỗi dậy trong lòng.

Chẳng lẽ mình đã lạc vào nơi nào? Lẽ nào thoát miệng hổ lại rơi vào hang sói sao? Lúc này tim Lữ Thiếu Khanh đập càng dữ dội.

Sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh cảm giác trước mắt tối sầm, rồi bỗng chốc sáng bừng, cho phép hắn mở mắt ra. Nhìn rõ ràng xong, Lữ Thiếu Khanh trừng to mắt, toàn thân choáng váng.

“Ngọa tào. . .”

Một đầu Thần Long trắng muốt lượn lờ phía trên đầu hắn, dữ tợn uy vũ, mỗi vảy rồng to bằng cả mặt hồ, lân quang lấp lánh, tựa hồ là ánh mặt trời phản chiếu trên mặt hồ. Đứng trước nó, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy sâu sắc sự nhỏ bé của bản thân, tựa như khác biệt giữa con kiến và voi lớn. Lữ Thiếu Khanh nhìn Thần Long, tê cả da đầu. Phong mang khí tức, long uy ngút trời khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thần Long trắng muốt, mắt rực hung quang, thân hình thon dài, tràn ngập bá khí, đằng vân giá vụ lượn lờ trên cao. Nó tỏa ra phong mang khí tức, như thể bá chủ của thế giới này.

Thần Long lượn lờ một lát, rồi lao xuống phía Lữ Thiếu Khanh.

Ta đi!

Lữ Thiếu Khanh tâm thần chấn động mạnh, định làm gì đó. Nhưng kiếm ý xung quanh khiến hắn không dám hành động bừa bãi.

Hô!

Một trận gió thổi tới, quần áo Lữ Thiếu Khanh bị thổi bay phần phật. Sau một khắc, một con mắt khổng lồ xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh. Mắt Thần Long và Lữ Thiếu Khanh đối mặt, trừng mắt nhìn thẳng hắn.

Mẹ a!

Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa cảm nhận được phong mang kiếm ý xuyên thấu qua. Thân thể, linh hồn, thậm chí ý thức tựa hồ cũng bị đâm xuyên. Lữ Thiếu Khanh toàn thân kinh hãi, không thể nhúc nhích.

Cứ như vậy đối mặt vài nhịp hô hấp, Thần Long thoáng cái đã rời đi. Thân hình đồ sộ lướt qua trước mặt hắn.

“Hô, hô. . .”

Đợi đến khi Thần Long rời đi, Lữ Thiếu Khanh mới nhận ra mình vẫn còn hô hấp, như thể vừa được sống lại.

Kiếm ý!

Kiếm ý hóa thành Thần Long, cự long giữa thiên địa. Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu. Vừa rồi đối mặt, khiến hắn suýt chút nữa cho rằng gặp được chân chính Thần Long. Trên thực tế, chính phong mang kiếm ý lại cho hắn biết rõ ràng đây là một Thần Long do vô số kiếm ý hóa thành. Nó đã thực chất hóa, trở thành bá chủ của thiên địa phương này.

Nhìn Thần Long đằng không bay lên, ánh sáng trời đất dường như cũng vì sự xuất hiện của nó mà ảm đạm đi. Lữ Thiếu Khanh nhìn Thần Long bay lên, đồng thời từ đằng xa vọng đến một tiếng kiếm minh, phong mang khí tức quét sạch cả thế giới.

“Ngọa tào!”

Lữ Thiếu Khanh quát lên, “Đừng làm!”

Trong lòng Lữ Thiếu Khanh lại đập thình thịch, cảm thấy hoảng sợ. Sức mạnh của Thần Long do kiếm ý hóa thành này đã vượt quá sức tưởng tượng của Lữ Thiếu Khanh. Theo cảm nhận của hắn, nó không hề yếu hơn Tiên Đế, thậm chí còn mạnh hơn vài phần. Dù sao đây là phong mang kiếm ý, lực sát phạt vô cùng cường đại, phong mang khí tức đã đạt tới cực điểm. Đòn công kích thông thường của Tiên Đế có lẽ còn không sánh bằng lực sát thương của nó.

Vừa rồi đối mặt, đã khiến Lữ Thiếu Khanh hiểu rõ, thân thể nhỏ bé của mình không thể ngăn cản được công kích của Thần Long. Hắn không ngăn nổi, thì Kế Ngôn cũng đừng hòng ngăn cản được.

Lữ Thiếu Khanh bay vọt lên trời, định xông tới, nhưng từ đằng xa, giọng Kế Ngôn vọng đến, “Không cần ngươi xuất thủ!”

Giọng nói lạnh nhạt, mang theo tuyệt đối tự tin.

Nơi xa, Kế Ngôn từng bước tiến tới, toàn thân khí tức sắc bén, phong mang bức người, tựa như một thanh thần kiếm khai thiên tích địa, mây mù xung quanh cũng tự động tránh lui. Dù giữa thiên địa vang lên tiếng thét, tựa hồ là tiếng gầm gừ phẫn nộ của kiếm ý, nhưng những luồng phong mang kiếm ý này cũng không thể ngăn cản được khí tức của Kế Ngôn. Kế Ngôn từng bước tiến về phía Thần Long, mây mù xung quanh không cách nào ngăn cản.

Hô!

Tiếng rít vang lên càng dữ dội, ngay sau đó Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được mây mù xung quanh tụ lại về phía xa, và nhập vào thân thể Thần Long. Ánh sáng xung quanh càng trở nên ảm đạm, thân thể Thần Long lại lớn thêm không ít, khí tức cũng trở nên đáng sợ hơn.

Phong mang, bá khí, như một vầng thái dương treo trên đường chân trời, từ trên cao nhìn xuống Kế Ngôn. Bá khí và phong mang vô hình đè nặng xuống. Dù cách rất xa, Lữ Thiếu Khanh vẫn cảm nhận được áp lực đáng sợ ấy. Nếu là người khác, chắc hẳn đã sớm quỳ gối trước uy áp này.

Nhưng Kế Ngôn, dù cảm nhận được áp lực cực lớn, vẫn từng bước tiến về phía Thần Long. Dù tốc độ rất chậm, dù khi nhấc chân lên toàn thân run rẩy, hắn vẫn chưa hề dừng lại. Dù áp lực lại lớn, lưng hắn vẫn thẳng tắp, ánh mắt sắc bén không đổi. Theo từng bước tiến lên, khí thế của hắn càng lúc càng nóng bỏng.

Không biết đã đi được bao lâu, Kế Ngôn cuối cùng cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng Thần Long trên bầu trời. Lữ Thiếu Khanh ở xa mà không dám thở mạnh.

“Đại ca, đừng làm, sợ một điểm, sợ một điểm. . .”

“Không mất mặt, ta ngày sau không chê cười ngươi. . .”

“Sợ một điểm a, ca, ta anh ruột. . .”

Lữ Thiếu Khanh khẽ kêu lên, chỉ hận không thể xông lên kéo tai Kế Ngôn mà gào thét vào mặt hắn, bảo hắn đừng chết cứng như vậy. Đối mặt đại cường giả cúi đầu, sợ một chút cũng có sao đâu.

Nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng biết rõ tính cách của người sư huynh này. Thà chết chứ không chịu khuất phục! Để hắn cúi đầu, còn khó chịu hơn là giết hắn.

Quả nhiên!

Từ xa, một vầng sáng lóe lên trong tay Kế Ngôn, Vô Khâu kiếm đã xuất hiện trong tay hắn.

Lữ Thiếu Khanh kêu lên, “Dựa vào! Đừng mà! Ngươi phải nhớ kỹ ngươi còn có một cái sư đệ khôi ngô đáng yêu ở chỗ này, ngươi đừng. . .”

“Ông!”

Vô Khâu kiếm kiếm quang lấp lánh, kiếm ý cuồn cuộn, Kế Ngôn chỉ thẳng vào Thần Long.

“Rống!”

Thần Long bị chọc giận, phát ra tiếng long ngâm rung chuyển trời đất, cả thế giới vì thế mà chấn động.

Vù vù. . .

Kiếm ý khắp trời bùng nổ, Thần Long giương nanh múa vuốt lao thẳng xuống Kế Ngôn.

“Móa!”

Lữ Thiếu Khanh chửi thề một tiếng, không thể không ra tay, Kế Ngôn không thể ngăn cản được con Thần Long này.

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3426: Lại là cố ý sao?

Chương 3425: Thiên đạo thương, tìm tới

Chương 3424: Trong bóng tối chìm nổi