» Chương 3181: Mượn nhờ ngoại lực tính là gì anh hùng?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 6, 2025

Lữ Thiếu Khanh rất giận. Một con rồng lớn như vậy mà ngươi… mẹ nó ăn hết tất cả, đến cả một ngụm canh cũng không chừa lại cho hắn!

Lữ Thiếu Khanh rút Mặc Quân kiếm ra, vung vẩy trước mặt Kế Ngôn: “Ta là kiếm tu, ta cũng là kiếm tu, ngươi nhìn thấy không? Không có chùy, ta không phải chùy tu, kiếm ý ta cũng có thể ăn… Ngươi không chừa một chút nào cho ta, cái này còn có thể sống nổi nữa không? Đồ cặn bã… Ngươi đợi đó, ta về nhất định phải mách sư phụ, để sư phụ sư nương đánh đòn ngươi… Ngươi cho rằng kiếm ý này tương tự với ngươi, ngươi ăn vào liền không sao sao? Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa, dựa vào ngoại lực thì tính là anh hùng gì? Ngươi cần dựa vào thực lực của chính mình, từng bước từng bước mà đi lên, đừng giữa đường ăn đồ vật khác, coi chừng có độc, độc chết ngươi thì sao… Mượn nhờ ngoại lực, ngươi còn muốn làm Tiên Đế? Nằm mơ à!”

Kế Ngôn đợi đến khi Lữ Thiếu Khanh rống gần xong, hừ một tiếng: “Không dựa vào ngoại lực? Có vẻ như ngươi đã làm được rất nhiều đấy.”

Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng nói: “Ta không phải anh hùng! Ta không nghĩ đến làm Tiên Đế!”

Tiên Đế có gì tốt? Năng lực càng lớn thì trách nhiệm lại càng nhiều. Lữ Thiếu Khanh chẳng thèm Tiên Đế, chỉ muốn Kế Ngôn làm Thượng Tiên Đế là đủ rồi. Có một vị Tiên Đế sư huynh, hắn có thể đi ngang, không sợ bóng.

“Cho nên,” Lữ Thiếu Khanh tiếp tục phún Kế Ngôn, “Ngươi nhìn thấy kiếm ý của người khác lợi hại hơn ngươi, liền chảy nước miếng đúng không? Còn mẹ nó ăn một mình, vô sỉ, không biết xấu hổ… Ngươi thay đổi rồi, đây không phải là ngươi trước kia, trước kia ngươi tuyệt đối sẽ không làm như vậy, ngươi đã đánh mất sơ tâm. Thật uổng phí một mảnh thành tâm nỗ lực của ta, thứ đạt được lại là kết quả như vậy, ngươi mẹ nó cút xa ta ra một chút, sau này đừng nói chuyện với ta nữa…”

“Ùm!”

Một quang đoàn bỗng nhiên xuất hiện trong tay Kế Ngôn, quang mang lấp lánh, bề mặt sáng bóng trơn tru. Sâu bên trong nhất, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một Thần Long nhỏ đang bay lượn.

“Cái gì?” Lữ Thiếu Khanh trừng to mắt, nhìn chằm chằm quang đoàn trong tay Kế Ngôn.

“Kiếm ý!” Kế Ngôn thản nhiên nói.

Lữ Thiếu Khanh tiến đến gần hai bước, híp mắt, bắt đầu cười tủm tỉm: “Cho nên, ngươi không muốn, định cho ta sao?”

Kế Ngôn không nói nhảm, trực tiếp ném cho hắn: “Kiếm ý của thế giới này có vài phần nguồn gốc với ta, ta có thể hấp thu nó, nhưng…”

Trong mắt Kế Ngôn không hề có chút lưu luyến nào. Đối với hắn mà nói, kiếm ý của thế giới này rất lợi hại, thậm chí còn lợi hại hơn kiếm ý của hắn. Hắn có thể hấp thu nó để bản thân tiến thêm một bước. Nhưng Kế Ngôn không có ý định hấp thu nó. Hắn phải dựa vào thực lực của mình để tiến bộ, dựa vào chính mình từng bước từng bước đi đến vị trí cao hơn.

Lữ Thiếu Khanh vội vàng đỡ lấy quang đoàn, cảm nhận được lực lượng ẩn chứa bên trong, đôi mắt hắn híp lại càng sắc bén.

“Hắc hắc…”

“Không tệ, không tệ,” Lữ Thiếu Khanh giơ ngón tay cái lên với Kế Ngôn, “Thế này mới ra dáng chứ. Ngươi là người tốt…”

Kế Ngôn tự động xem nhẹ những lời nói nhảm của Lữ Thiếu Khanh, hỏi: “Ngươi định làm gì? Hấp thu nó sao?”

Lữ Thiếu Khanh đương nhiên gật đầu: “Đương nhiên, không hấp thu nó, chẳng lẽ giữ lại cho nó sinh trùng sao? Ta cũng sẽ không lãng phí…”

“Ùm!”

Quang đoàn trong tay đột nhiên bộc phát ra quang mang, một cỗ khí tức bá đạo không cách nào hình dung khuếch tán ra. Đồng thời, nó nhảy lên trong tay Lữ Thiếu Khanh, mang theo tư thế muốn phá không rời đi.

“Ốc nhật!” Mặt Lữ Thiếu Khanh đen lại. Hắn đang định nuốt chửng thanh kiếm ý này, nghĩ rằng ít nhiều gì cũng có thể tiến bộ một chút. Không ngờ vật quỷ quái này dường như lại kháng cự hắn.

Kế Ngôn cũng chú ý tới, nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: “Chưa đạt được sự tán thành của nó mà nuốt chửng, sợ rằng sẽ tự rước phiền phức…”

“Mẹ nó!” Lữ Thiếu Khanh khó chịu: “Rốt cuộc là tên hỗn đản nào lưu lại thứ này vậy? Một chút lễ phép cũng không có!”

Hắn nhìn chằm chằm Kế Ngôn: “Là kiếp trước của ngươi sao? Giống kiếm ý của ngươi đến tám phần, là ngươi phải không? Đều là đồ khốn kiếp…”

Cỗ kiếm ý này vô cùng đáng sợ, bá đạo đến cực điểm, phong mang đã đạt tới đỉnh cao. Ít nhất cũng phải là cảnh giới Tiên Đế. Mà Kế Ngôn có thể thôn phệ đề luyện ra, nếu nói không có chút liên quan nào, Lữ Thiếu Khanh đánh chết cũng không tin. Không có chút liên quan nào, không đi cửa sau thì Kế Ngôn có thể thuần phục nó ư?

Kế Ngôn vẫn là câu nói ấy: “Ta là ta, không có cái gọi là kiếp trước.”

“Giật gân chưa, chính ngươi còn chẳng tin kìa.” Lữ Thiếu Khanh bĩu môi.

Mà quang đoàn trong tay lại càng lúc càng dao động dữ dội. Ngoài việc bá khí tuôn trào ra ngoài, khí tức phong mang cũng bắt đầu tràn ngập. Thần Long bên trong cũng há mồm gào thét, tiếng long ngâm mơ hồ truyền khắp thiên địa.

Trong tay Lữ Thiếu Khanh, nó như một tiểu Tinh Linh nghịch ngợm, không cam lòng bị giữ lại, muốn thoát đi. Lữ Thiếu Khanh bắt đầu cảm giác mình như đang nắm lấy một viên cầu đầy gai nhọn, càng dùng sức thì càng đâm vào đau đớn.

Cảm nhận được quang đoàn không chịu thuần phục, Lữ Thiếu Khanh khó chịu: “Dựa vào đâu mà ngươi có thể lấy lòng Đại sư huynh của ta, lại không chịu thuần phục ta? Ta kém cỏi lắm sao? Nói đùa! Đã tới thì đừng hòng chạy.”

Thịt mỡ đã đến miệng, Lữ Thiếu Khanh sao có thể không nuốt vào? Để nó đi, hắn chịu thiệt thòi thì tính sao? Bị đâm đến nỗi sư phụ cũng không nhận ra, lại không có chút bồi thường nào, sau này hắn sao mà lăn lộn?

Lữ Thiếu Khanh tâm thần khẽ động, hắc bạch thiểm điện “vèo” một tiếng xuất hiện trong lòng bàn tay, bao vây lấy quang cầu. Cảm giác nhói buốt biến mất, Lữ Thiếu Khanh không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Vẫn ổn, không gây ra sóng gió gì.

Suy nghĩ một lát, tâm thần hắn khẽ động, “vèo” một tiếng, quang cầu bị hắc bạch thiểm điện mang vào trong thế giới của hắn. Trong thế giới của hắn, hắn có thể áp chế tốt hơn quang cầu không nghe lời này.

Lữ Thiếu Khanh cảm nhận một chút, quang cầu treo lơ lửng trong thế giới của hắn, xung quanh có hắc bạch thiểm điện quanh quẩn, nó lẳng lặng treo giữa không trung như một mặt trời. Về phần sử dụng quang cầu này thế nào, trong lòng hắn cũng đã có ý tưởng. Sau này khi đánh nhau, bất thình lình móc ra, ném thẳng về phía đối phương.

Sau khi xử lý xong quang cầu, Lữ Thiếu Khanh mới có tâm tư đánh giá không gian này.

“Đây là cái quỷ quái địa phương gì…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3426: Lại là cố ý sao?

Chương 3425: Thiên đạo thương, tìm tới

Chương 3424: Trong bóng tối chìm nổi