» Chương 3192: Ngươi làm sao như thế đồ ăn?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 6, 2025

Sự xuất hiện của cảnh giới Tiên Đế khiến chư sinh linh đều nhận ra còn có thể tiến xa hơn nữa, vì thế cuộc tranh đấu trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết, sinh linh tử thương vô số.

Lữ Thiếu Khanh gật đầu, “Một tướng công thành vạn cốt khô.”

Muốn đăng đỉnh Tiên Đế bảo tọa, há chẳng phải phải giẫm lên vô số thi hài mới có thể thành công ư?

“Bất quá, có vẻ như cũng rất bình thường mà.” Lữ Thiếu Khanh nói, “Nó đã làm gì chuyện điên rồ đâu chứ?”

“Cùng nó chung sống yên bình không tốt sao?”

Nữ nhân liếc xéo, nhịn không được khinh bỉ, “Ngươi ngược lại là phủi sạch quan hệ nhanh thật đấy.”

Trước đó còn gọi “đại ca đại ca”, giờ lại gọi nó là “nó” ư?

Lữ Thiếu Khanh phớt lờ lời nói của nữ nhân, “Đừng lạc đề, mau nói đi.”

Nữ nhân hừ một tiếng rồi nói tiếp, “Nó chỉ ban cho chư thiên sinh linh năm cái danh ngạch, chỉ có năm người mới có thể trở thành Tiên Đế.”

“Đây chẳng phải là rất bình thường sao?” Lữ Thiếu Khanh rất kỳ quái, “Muốn nhiều như vậy làm gì?”

“Nhiều quá sẽ bị giảm giá trị.”

“Người người đều là Tiên Đế, còn có thể gọi Tiên Đế sao? Cũng đâu phải tiên thạch linh thạch…”

Nữ nhân hừ một tiếng, “Nó chọn lựa năm người, để bọn hắn trở thành Tiên Đế, nhưng cái nó cần chính là năm vị Tiên Đế đều trở thành lưỡi đao trong tay nó, dùng để thu hoạch sinh mạng toàn bộ sinh linh.”

“Tiên Đế, bất quá chỉ là vũ khí để nó xóa sổ sinh linh.”

Tê!

Lữ Thiếu Khanh trợn to mắt, cảm thấy vô cùng chấn kinh.

Vốn cho rằng Tiên Đế là hiện thân của Thiên Đạo, đại biểu cho Thiên Đạo, cao cao tại thượng, được người cúng bái, vạn linh cung phụng.

Tuyệt đối không ngờ rằng, trong mắt Thiên Đạo, Tiên Đế bất quá chỉ là một thanh đao, một lưỡi đao dùng để đồ sát sinh linh.

Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh đã đoán được nguyên nhân.

Hắn hỏi nữ nhân, “Cho nên, ngươi chịu không nổi đả kích, sụp đổ mà chết rồi?”

Ngay cả Tiên Đế, trải qua biết bao thăng trầm, một trái tim cứng như bàn thạch, đối mặt với loại đả kích này cũng khó mà chịu nổi.

Nghĩ mà xem, một người trải qua thiên tân vạn khổ, đánh bại vô số cao thủ, trải qua vô số hiểm nguy, giẫm lên vô tận thi cốt mới đạt tới đỉnh cao nhất.

Vốn cho rằng có thể nhìn xuống thiên địa chúng sinh, tiêu dao ngoài trời đất, bất tử bất diệt.

Đến cuối cùng lại phát hiện chính mình bất quá chỉ là một quân cờ do kẻ khác tính toán, là công cụ để Thiên Đạo xóa sổ sinh linh.

Biết rõ chân tướng về sau, e rằng sẽ không sụp đổ sao?

Nữ nhân sững sờ, “Ngươi chỉ nghĩ đến chuyện này thôi ư?”

Lữ Thiếu Khanh thấy nữ nhân ngây người, lắc đầu, “Ai, còn luyện nữa à.”

Nữ nhân tức giận đến mức một bàn tay đập tới, “Hỗn trướng!”

“Móa, tại sao lại đánh người?” Lữ Thiếu Khanh kêu lên, “Đã nói chuyện tử tế cơ mà?”

Nữ nhân càng khí, rốt cuộc là ai không tử tế, nữ nhân tức giận gào thét, “Ngươi câm miệng cho ta!”

Lữ Thiếu Khanh lập tức ngậm miệng lại, đối nữ nhân làm một thủ hiệu mời, ra hiệu nữ nhân nói tiếp.

“Hừ…”

Nữ nhân khó chịu hừ một tiếng, mới tiếp tục phổ cập kiến thức cho Lữ Thiếu Khanh.

Năm vị Tiên Đế biết rõ chân tướng về sau, tự nhiên không thể nào tiếp nhận sự thật này.

Đối mặt Thiên Đạo, bọn hắn lựa chọn liên thủ đối phó.

Đối phó Thiên Đạo, bảo hộ thiên địa sinh linh.

“Chiến đấu vẫn luôn tiếp tục, năm vị Tiên Đế chúng ta liên thủ, Thiên Đạo cũng bị chúng ta ngăn chặn, nhưng mà, chúng ta không dám tùy tiện giết chết Thiên Đạo…”

Điểm này Lữ Thiếu Khanh có thể lý giải, giết chết Thiên Đạo, ai sẽ thay thế Thiên Đạo?

Thiên Đạo sụp đổ, toàn bộ thế giới cũng sẽ theo đó hủy diệt.

Đến lúc đó không nói bảo hộ toàn bộ sinh linh, ngay cả Tiên Đế cũng chưa chắc có thể sống sót.

Bất quá có một điểm Lữ Thiếu Khanh không thể nào hiểu được chính là, “Các ngươi Tiên Đế còn mạnh hơn Thiên Đạo? Đảo ngược Thiên Cương!”

Dù sao cũng là Thiên Đạo, đại biểu toàn bộ thế giới.

Tiên Đế vẫn là do nó cho phép mới đản sinh ra, tại sao lại bị chế ngự?

Nữ nhân nhàn nhạt nói, “Trở thành Tiên Đế, nhất định phải cùng thiên địa đại đạo dung hợp, đạt được thiên địa thừa nhận.”

“Cứ như chúng ta đã phân đi lực lượng của nó, cứ kéo dài tình huống như thế, nó tự nhiên không bằng năm người chúng ta liên thủ.”

Lữ Thiếu Khanh gật đầu, biểu thị đã hiểu.

“Sau đó thì sao? Trong các ngươi xảy ra vấn đề?”

Câu nói này của Lữ Thiếu Khanh khiến nữ nhân liếc xéo, “Không sai, đã xảy ra vấn đề.”

“Có ba người, dấn thân vào Thiên Đạo, trở thành địch nhân của chúng ta, cuối cùng…”

Nữ nhân nói rồi, trầm mặc xuống.

Chuyện không dài, nhưng sự việc rất lớn, kết quả rất khổ sở.

Không cần hỏi cũng biết là nữ nhân cùng một vị Tiên Đế khác đã bị đánh rất thảm.

“Cho nên, tàn hồn mà bọn chúng hô gọi, là ngươi và sư huynh của ta ư?”

“Ngươi và sư huynh của ta chính là hai vị Tiên Đế khổ sở kia?”

Kế Ngôn cũng từng bị người hô gọi tàn hồn.

Ánh mắt nữ nhân rơi xuống Đại Tạp hà phía dưới, ánh mắt có chút phức tạp, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta là, nhưng hắn, có thể là.”

Giọng điệu nữ nhân mang vẻ có chút không xác định.

“Có thể là?” Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, hết sức kỳ quái, “Các ngươi trước đó không phải tổ đội sao? Ngươi ngay cả đồng đội của mình cũng không nhận ra?”

Nữ nhân lắc đầu, “Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, ta cũng không xác định.”

“Dù sao, lúc ấy ta là người thất bại sớm nhất, chuyện phía sau ta cũng không rõ ràng, hắn có lẽ đã bị đánh đến hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất cũng không chừng, sư huynh của ngươi, có thể là, cũng có thể chỉ là tương tự thôi.”

Thế giới lớn như thế, thời gian qua lâu như vậy, thiên tài này đến thiên tài khác xuất hiện.

Xuất hiện thiên tài tương tự không phải chuyện kỳ lạ gì.

Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe, vô ý thức nói, “Ngươi sao mà ‘gà’ thế?”

Nữ nhân nổi giận trừng Lữ Thiếu Khanh một cái, “Ngươi biết cái gì?”

“Ta đương nhiên không hiểu các ngươi đại lão đánh nhau thế nào,” Lữ Thiếu Khanh gật đầu, lẽ thẳng khí hùng, “Cho nên mới cảm thấy ngươi ‘gà’ a.”

Câu trước còn tốt, câu sau lại khiến nữ nhân tức đến chết.

Tiểu hỗn trướng, còn không biết xấu hổ đòi nói chuyện tử tế?

“Cho nên, ngươi tính toán làm gì?” Lữ Thiếu Khanh cẩn thận nghiêm túc hỏi, “Sẽ không phải nghĩ đến để ta giúp ngươi báo thù chứ?”

“Tỷ tỷ, đừng như vậy, ta rất yếu, đánh không lại bọn hắn…”

Nữ nhân xạm mặt lại.

Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói, “Như vậy đi, tỷ tỷ, đến lúc đó chính ngươi đi, ta ở bên cạnh vì ngươi hô ‘cố lên’.”

“Các ngươi đại lão chiến đấu, ta không chen chân vào được…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3427: Hư hư thực thực Lữ Thiếu Khanh manh mối

Chương 3426: Lại là cố ý sao?

Chương 3425: Thiên đạo thương, tìm tới